Chương 161

Anh cảm thấy trong lòng bức bối một cách khó tả, xoa xoa ấn đường, rồi gọi điện thoại cho Tư Mộ Bạch.

“Đang ở đâu?”

V-N.

Trong một Club cao cấp, tầng ba là một sàn nhảy, sôi động nhưng không ồn ào.

Trong phòng VIP, Hoac Cảnh Thảm kéo

lỏng cổ áo, gựơng mặt vồ cảm rót hai ly rượu, ánh mắt lạnh lùng.

Tư Mộ Bạch không cần hỏi cũng biết được nguyên nhân.

“ Lại bị cô vợ nhỏ của cậu chọc tức rồi?” Anh ta uể oải dựa vào ghế, thích thú liếc nhìn khuôn mặt u ám của Hoắc Cảnh Thâm, “ Nếu như cậu thật sự thích, hãy giữ cô ấy lại.”

Hoắc Cảnh Thâm sắc mặt không tốt liếc nhìn anh ta một cái, cười khẩy: “ Hai tháng sau để cô ấy trờ thành góa phụ?”

Không phủ nhận, xem ra là thật sự thích cố

ấy.

Tư Mộ Bạch cũng trở nên nghiêm túc.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“ Sau khi phẫu thuật xong, cũng không phải

Nhưng anh ta mới nói được nửa lời, thi đã

ngừng.

Cơ hội này, 50-50.

Hơn nữa, vào thời điểm quan trọng này, Hoắc Cảnh Thâm quả thực không nên có thêm một điểm yếu nữa.

Anh không nói gì, ngửa đầu uống một hớp rượu, chai rượu trống rỗng lơ lửng trên tay anh, đôi lỏng mày trong nháy mắt trở nên lạnh lùng hiện lên cảm giác bất lực.

Mãi sau, anh mới từ từ nói: “ Cô ấy lấy máu đầu tim làm thuốc dẫn cho tôi, còn bảo Lâm Vân Hạc giấu điều này.”

Điềm đạm như Tư Mộ Bạch, cũng đứng hình một lúc.

Hoắc Cảnh Thâm mía mai nhếch miệng, trong dôi mắt hiện rõ sự xót thương: “Cậu

nói, sao lại cộ người con gái ngốc như vậy

chứ?”

“ Soái ca.” Một người con gái thân hình sεメy, make-up đậm, đi đôi giày cao gót bước nhanh tới chỗ Hoắc Cảnh Thâm, cười lên nhõng nhẽo, “ Để em uống với anh một ly?”

Tư Mộ Bạch không có lòng thương hoa tiếc ngọc, anh ta lắc lắc ly rượu trong tay, trong ánh mắt đào hoa hiện lên sự thích thú, chờ xem kịch hay.



Hoắc Cảnh Thảm cau mày, ánh mắt lướt qua dáng hình yêu kiều của người con gái, dưới ánh đèn lờ mờ, vô củng quyến rũ.

“ Chỉ uống rượu không thì có gì thú vị chứ? Chơi gì đó kí©h thí©ɧ với tôi.”

Người con gái mỏng manh dựa vào người anh, núng nju nói:‘ Anh muốn chơi gi, em

sẽ chơi cùng.anh.”

Hoắc Cảnh Thâm rút ra một khẩu súng lục, đặt lên trên bàn.

Anh cúi xuống nhìn người con gái xinh đẹp bên cạnh, nở nụ cười, đẹp tới mức rung động lòng người nhưng cũng rất nguy hiểm, rồi ung dung nói: “ Chỉ có một viên đạn trong khẩu súng, chúng ta mỗi người bắn từng viên một, đặt cược vào vận may, thế nào?

Vân Thanh đang ngủ ngon, thì bị tiếng điện thoại kêu đánh thức.

Cồ khẽ mờ mắt, cũng nhìn không rõ là ai gọi tới, trực tiếp bắt máy.

Đầu dây bên kia, người đàn ông nhắm mắt cười, gọi tên cô: “Thanh Thanh…”

Giọng nói trầm lạnh nhạt, giờ trờ nên nhẹ nhàng, dịu dàng hơn.

Ván Thanh tỉnh ngủ, cảm xúc cũng có chút phức tạp, “…Hoắc Cảnh Thâm, có phải anh uống say rồi không?”

Bên kia vang lên những tiếng ồn, rồi có người khác nghe máy.