Chương 159

Anh sớm đã nhìn thấu tất cả, trước khi cô ra tay, anh đã giữ chặt hai cồ tay cô, ấn xuống ghế ngồi.

Đột nhiên, trước ngực lạnh ngắt, toàn thân Vân Thanh bất động, một tay còn lại của Hoắc Cảnh Thâm, đã luồn vào bên trong

cổ áo cô.

Vân Thanh cảm thấy nhục nhã hận không thể cắn lưỡi tự vẫn, cô ra sức quay đầu né tránh đôi môi của người đàn ông, “Hoắc Cảnh Thảm! r

Sau đó, cô bất động.

Ngón tay lạnh buốt của Hoắc Cảnh Thâm, không một chút du͙© vọиɠ, dịu dàng sờ vào những vết sẹo khi cồ lấy máu đầu tim…

“ Đau lắm phải không?” Giọng nói trầm ấm xót thương của người đàn ông vang lên bên tai cô, chầm chậm vang lên.

Ván Thanh cúi mắt xuống, che đậy sự hoảng loạn sâu trong đáy mắt.

“ Tôi khồng biết anh đang nói gì cả…”

“ Đồ lừa đảo!” Hoắc Cảnh Thâm cắn nhẹ lẽn tai cô.

Nếu như cô thật sự nói không thích là không thích, có lẽ anh, đã có thể dễ dàng buông tay.

Nhưng nhóc con khẩu thị tám phi này…anh lằn nữa cảm thấy bất lực mất kiểm soát.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Nẽn đốl xử với cô thế nào?

“Ai thích anh.chứ? Đồ vô liêm sỉ.” Vân Thanh ngồi dịch sang bên cạnh.

Hoắc Cảnh Thâm cũng không lật tẩy, chỉ nhìn cỏ pha trò.

Ánh mắt đó, khiến Vân Thanh cảm thấy bản thân ở trước mặt anh, giống như trong suốt…tâm tư trong lòng đều không có chỗ ẩn nấp.

Cô gắng sức kéo xa khoảng cách giữa cô và Hoắc Cảnh Thâm.

Hoắc Cảnh Thâm không ngăn cản, đợi khi cả người cô sắp tựa sát vào cửa, cánh tay dài bất ngờ vươn ra, lần nữa kéo cô vào lòng.

Vân Thanh mất cảnh giác nằm gọn trong lòng anh, tim đập loạn nhịp, mang tai đò cả lên.

“ Hoắc, Cảnh, Thâm!”

Hoắc Cảnh Thâm cảm thấy bản thản có thể có xu hưởng tự ngược, nếu không tại sao mỗi lần nghe cô nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh, anh đều cảm thấy thú vị?

“ Để tôi ỏm một lát.” Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đôi bàn tay lớn xoa đầu cô, giống như đang dỗ dành cục cưng yêu quý của mình, nhò giọng nói: “Mười phút là được.” Có chút mệt mỏi trong giọng nổi của anh.

Sự vùng vẫy của Vân Thanh cũng trở nên yếu dần.



Khoáng thời gian này mặc dù cô không gặp Hoắc Cảnh Thâm, nhưng ngày ngày Hàn Mặc đều chăm chỉ nhắn tin cho cô, báo cáo lại tình hình của Hoắc Cảnh Thâm, như, sức khỏe của anh đã có những dấu hiệu tích cực, nhưng lại bắt đầu làm việc cả

Anh tranh thủ từng phút từng giây, chạy đua cùng thời gian…

“ Đừng làm chuyện ngu ngốc lắy máu chế thuốc cho tôi nữa.” Giọng nói trầm ấm của Hoắc Cảnh Thâm vang lên trên đỉnh đầu cô, anh nói, “ Em không thể cứu sống tôi.”

Vân Thanh không nhịn nối cải lại: “Chỉ cần anh phối hợp điều trị, tôi có thể…”

Cô chưa nói dứt lời, đã bị Hoắc Cảnh Thâm đẩy ra, người đàn ông không vui cau mày, đồi mắt đen lạnh lùng.

“ TÔI sẽ không nói điều này lần thứ hai.” Anh dùng hai tay nắm chặt hàm dưới của cô, giọng nói không dễ kháng cự, “Đừng lãng phí thời gian thích tôi.”

Vân Thanh cũng giận dỗl.

“ Vậy giờ anh có ý gi? Néu như anh thật sự

không thích tôi, tại sao còn lo chuyện tôi ở bên người khác?”

Đôi lông mày sắc bén của Hoắc Cảnh Thâm cau lại, “ Vi cố Tây Trạch không xứng.”

Hóa ra là như vậy.

Vợ cùa Hoắc Cảnh Thâm anh, dù là giả, cũng chĩ có anh mới có quyền không cần, người khác sao có thể nhặt chứ?