Chương 157

Cô hơi giật minh, đó chẳng phải là xe của Hoắc Cảnh Thâm sao?

Chiếc Maybach đen lặng lẽ dừng lại trong bóng đêm, không bấm còi, không đến gần, không đi xa.

Giổng như chủ nhân trong xe, anh ta thật xa cách, lạnh lùng cao quý, chờ cô như thiêu thân lao tới, không chút do dự xông tới.

Vân Thanh trong lòng chế nhạo, nhói không thể giải thích được.

“Người này muốn làm gì? Có tư chất không thế?” Cố Tây Trạch không biết chiếc xe đó, nhưng cái đèn xe cứ lắc như thế, vốn dĩ tâm tình đã không tốt, lần này lại có chút tức giận.

Anh ta định đi tới tìm người trong xe, nhưng lại bị Vân Thanh kẻo lại.

“Đừng quản anh ta.” Vân Thanh liếc nhìn cửa kính xe màu mực, ngẩng mặt lên cười với Cố Tây Trạch “Không phải anh nói muốn tiễn tôi sao? Đi thôi.”

Trong xe, Hàn Mặc ngồi ở ghế lái chính mắt nhìn thấy phu nhân cười với người đàn ông kia, sau đó kéo tay anh ta hoàn toàn không để ý đến bọn họ, đi về hướng ngược lại.

Hàn Mặc nuốt nước bọt, cũng không dám quay đầu nhìn người ngồi bên ghế phụ, bất chấp nhìn vào kính chiếu hậu.

Nhìn thấy khuôn mặt của đều Hoắc Cảnh Thâm chìm trong bóng tối, đường nét điêu khắc hoàn hảo của anh sắc bén và lạnh lùng, anh không thể nhìn thấy một chút cảm xúc nào, không khí trong xe dường như đang đóng băng.

vỏ cảm ấn một dãy sổ … Cùng lúc đó, điện thoại di động trong túi Vân Thanh vang lên

Cô lấy ra xem thử, ID người gọi là Hoắc Cảnh Thâm, Vân Thanh liền ngắt máy.

Quả nhiên Hoắc Cảnh Thâm không gọi điện thoại lần thứ 2.

Anh kiêu ngạo như vậy, quen coi thường mọi thử, bỏ qua tất cả, vậy làm sao có thể vướng vào cô?

Vân Thanh lên xe của cố Tây Trạch nhưng không thực sự muốn anh ta đưa mình về nhà.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Cô cúi đầu thắt dây an toàn “Đưa tôi đến ngả tư phía trước.”

Cô vừa dứt lời, thân xe đột nhiên xốc lên, không phải va chạm mạnh, nhưng cố Tây Trạch dột nhiên có chút choáng váng.

Chiêu trò quen thuộc nảy, Vân Thanh gần như hiểu được ngay lập tức, ngấng đầu nhìn kính chiếu hậu, quả nhiên là xe của Hoắc Cảnh Thâm.

Cô nghiến ràng cầm lắy chiếc điện thoại đang rung.

“Anh rốt cuộc muốn làm cái gì vậy ?!”

“Xuống xe.” Người đàn ông có chút cồn trong người giọng nói lạnh lùng, không thể xem vào.

Vân Thanh hít sâu một hơi, cúp điện thoại nói lời xin lỗi với cố Tây Trạch, đẩy cửa xuống xe.

Hoắc Cảnh Thâm cũng xuống xe.

Cuối hè đầu thu, trời đã hơi se lạnh về đêm, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu xám khói mỏng manh, chiếc

_ ị



tay áo được xắn lẽn, đẻ lộ một cánh tay nhợt nhạt. Mái tóc đen nhánh xõa trước trán khiến cho đôi mắt đen càng trở nên lạnh lẽo như một vũng nước lạnh dưới ánh tràng, ánh mắt ngưng trọng có thể đỏng cứng xương người.

Hoắc Cảnh Thâm dửng đó, như thể thợ sản đang chờ con mồi rơi vào bẫy.

Vân Thanh nghiến răng hàm sau, từng bước đi về phía anh.

“Thanh Thanh!” cố Tây Trạch cũng xuống xe, bước lên phía trước, nhin thấy đuối xe bị hư hòng, anh nhìn chằm chằm vào Hoắc Cảnh Thâm rồi cau mày, trong lòng lộ rõ vẻ không hài lòng “Sao lại là anh? Anh rốt cuộc muốn làm cái gi?”

Hàn Mặc đưa ngân phiếu: “Cố tiên sinh, đây là tiền sửa xe của anh.”



Trong cả quá trình, Hoác Cảnh Thâm không thèm nhìn anh ta một cái, hoàn toàn lấy anh ta làm không khí.

Cố Tây Trạch cũng là một trong những thiếu gia giỏi nhất thành, đi đến đâu cũng thấy đầy tràng sao, từ bao giờ lại bị coi thường như vậy!

Tâm trạng anh ta vốn đã tồi tệ giờ hoàn toàn bùng cháy.

“Thái độ của anh là sao?” cố Tây Trạch xông lên túm lấy cồ áo của Hoắc Cảnh Thâm.

Sát khí lạnh như băng và sự thù địch trong mắt của Hoắc Cảnh Thâm tàng lẽn, Vân Thanh giật minh, giây tiếp theo, cô nghe

thấy một tiếng ‘Rắc–‘.

“A!”

cố Tây Trạch hét lên, cổ tay nắm lấy cổ áo của người đàn ông sắp bị bẻ gãy.

“Đủ rồi!” Vân Thanh lớn tiếng ngàn lại.

Hoắc Cảnh Thâm nhướng mi liếc nhìn cô, trong mắt hiện lên sát ý.

Vàn Thanh run lên.

Lại nhớ đển lúc gặp Hoắc Cảnh Thâm lần đầu tiên … Có lẽ sau này anh ta tốt với cô đến mức cô quên luôn người đàn ông này máu lạnh và tàn nhẩn như thế nào.

“Thả anh ấy ra.” Vân Thanh bình tĩnh lại và nhìn thẳng vào Hoắc Cảnh Thâm “Tôi sẽ đi với anh…”

Vẻ mặt tức giận của Hoắc Cảnh Thâm không giảm mà còn tăng lên, cố Tây Trạch đã đau đến mưc sắc mặt tái đi, trực tiếp quỳ xuống.

“Cô thế này..,” Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ’ nhỏ trước mặt, giọng nói lạnh như băng “Vì anh ta mà cỏ chịu thỏa tiệp với tôi?”