Chương 147

Cô còn rất nhiều việc phải làm.

“ Không cần, tôi tự qua đó được.”

Vân Thanh có mặt đúng giờ tại nhà hàng mà Cố Tây Trạch đã đặt trước.

Cô mặc một chiếc váy dài hai dây màu đỏ tôn lên dáng người thanh mảnh của mình, vỏ cùng xinh đẹp. Vừa bước vào nhà hàng, đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

“ Thanh Thanh!” cố Tây Trạch ngồi ờ vị trí gần cửa sổ vẫy tay chào cô.

Vân Thanh bước tới, không bỏ lỡ ánh mắt kinh ngạc của cố Tây Trạch.

Anh ga làng kéo ghế giúp cồ.

“ Tờ giấy em đưa cho anh anh làm mắt rồi, may mà trí nhó’ anh tốt, nhớ được số điện thoại của em.”

Là mất rồi, hay là Vân Nghiên Thư không thể nhặn nổi?

Trong lòng Vân Thanh biết rõ, cô điềm tĩnh nhấp một ngụm rượu vang.

“ Hôm nay anh hẹn tôi, chắc không chỉ đơn giản là bữa cơm ôn lại chuyện cũ nhỉ?”

Ánh mắt Cố Tây Trạch mặt cỏ, kỳ thực gương khác hồi nhỏ chút nào, thay đổi rất nhiều.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

dừng lại trên khuôn mặt bây giờ chẳng nhưng khí chất đã

Cô trông có vẻ thanh lịch, điềm đạm, có sự trầm tĩnh trưởng thành hơn tuồi rất nhiều.

Cố Tây Trạch bỗng nhiên trở nên ngại ngùng, anh kéo lí trí quay trở lại, chân thành nghiêm túc nói: “Tuần sau, anh và Nghiên Thư đính hôn, cả hai bọn anh đều mong em sẽ tới.”

Ngón tay Vân Thanh vuốt nhẹ ly rượu vang, nheo mắt lại, cười như không: “ Anh chắc chắn, Vân Nghiên Thư muốn tôi tham dự.”

“ Tất nhiên, em là chị của cô ấy mà, cô ấy luôn hy vọng mối quan hệ giữa em và Vân gia có thể trở nên tốt hơn.” cố Tây Trạch ngừng lại, tiếp tục nói, “ Hơn nữa, hôm đính hôn đó, giới thượng lưu toàn thành và phóng viên của các phương tiện truyền thông đều sẽ tới.Vừa hay nhân cơ hội này, chứng minh mối quan hệ hòa thuận giữa chị em trong Ván gia. Việc này sẽ tốt cho

cả hai nhà chúng ta.”

Vân Thanh khi đó mới hiểu.

Mời cô tới tiệc đính hôn, điều quan trọng nhất là để thanh minh cho Vân gia.

Dau sao, vụ kiện giữa cô và Vân Nghiên Thư đâ gây ra nhiều ồn ào.

Sau tiệc đính hôn, hai nhà Vân cố sẽ trở thành người một nhà, một nhà làm ăn phát đạt, một nhà thua lỗ, mà cố Tây Trạch trước giờ luôn chú trọng hình tượng của bản thân, sao có thể để nhà vợ chưa cưới có vết nhơ nào chứ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của anh ta?

Cố Tây Trạch lấy ra một tấm thiệp đưa cho cô, ra vẻ người hòa giải, không phán xét bất cứ điều gì.



“ Đây là sự bù đắp của anh dành cho em,

em hãy bỏ qua ân nghĩa và sự oán hận với Vân gia đi.”

Vân Thanh uể oài đưa tay ra nhận lấy tấm thiệp trong tay cố Tây Trạch, cúi đầu nhìn con số bên dưới.

“ 500 vạn, anh cố thật hào phóng.” Cô uể oải dựa vào lưng ghế, mỉm cười, trong ánh mắt không cỏ chút ấm áp, cô lạnh nhạt nhìn gương mặt cao cao tại thượng của anh ta, mỉa mai nhếch môi,” Cây kim không đám tới người cố Tây Trạch anh, anh vẫn thật không biết đau. Anh có tư cách gì mà khuyên tôi bỏ qua? Anh cỏ biết tôi đã trải qua những gì không? Một người cha thánh thiện như anh, sét đánh phải cẩi thận đấy, tránh trời không nhìn thấy, lại cho sét đánh qua người anh!”

cố Tây Trạch bị Vân Thanh chế nhạo, sắc mặt trắng bệch.

” Vân Thanh!”

Vân Thanh cười lớn.

“ Cố Tây Trạch, anh đừng tức giận, người từ dưới quê lên như tôi không biết cách nói chuyện, đó chỉ là nói đùa với anh thôi.” Cô tiện tay nhét tấm chi phiếu vào trong túi, tiền được cho có kẻ ngu mới không lấy. Vân Thanh cười híp mắt, “ Anh yên tâm, tiệc đính hôn của hai người, tôi nhất định sẽ đến. Hơn nữa, còn chuẩn bị một ‘món quà’ cho hai người!”

Sắc mặt Cố Tây Trạch trở nên hiền hòa: “ Em đển chính là món quà tuyệt vời nhất dành tặng bọn anh.”

Thế sao được chứ? Tôi cũng đã cầm tiền của anh rồi, nhất định phải mang quà tới dự.” Thậm chí Vân Thanh còn chủ động nâng ly rượu lên.

Ánh mắt Cố Tây Trạch thả lỏng, anh ta nở nụ cười, nâng ly rượu cùng cụng ly với Vân Thanh.

‘Keng