Hạ Thần tay đang nắm vô lăng liền dừng lại, kính mắt trượt thẳng xuống cánh mũi: “Tiểu Bánh Ngọt, sao em biết?”
Hạ Diệp sao lại không biết cơ chứ?
Những người đến miếu của cô cầu nhân duyên chỉ cần một biểu hiện là cô biết ngay muốn gì.
Nhìn thấy vẻ bối rối của anh hai, cô không chọc thêm: “Hôm nay lịch trình của cô ấy như thế nào?”
Hạ Thần quay mặt đi: “Cũng không có gì, chỉ là…đến Giang Thị nói về việc người đại diện.”
Từ lúc Giang Mạn Mạn trở về Bắc Kinh, anh đã biết cô dự tính gì.
Lúc trước, anh từng ở trong phòng hóa trang của Giang Mạn Mạn xem bài phỏng vấn của Giang Thị trên tờ tạp chí hàng tuần, việc Giảng Mạn Mạn vội vàng trở về Bắc Kinh, càng xác thực suy đoán của anh.
Anh quá hiểu cô.
Từ lúc hai người họ bên nhau, kỳ thực anh đã biết cô là người rất hiếu thắng.
Chẳng qua là anh thích cô, có lần biết rõ cô hẹn anh ăn cơm, lấy lòng anh, chỉ vì muốn anh giúp cô có được một vai diễn, nhưng anh vẫn bằng lòng.
Đáng tiếc, cô gái vừa mới tốt nghiệp, lớn rồi, dã tâm cũng lớn theo.
Anh có thể chiều chuộng cô cả đời, nhưng hiển nhiên, cô cảm thấy như vậy vẫn không đủ.
Mấy ngày này anh nhịn không liên lạc với cô, nhưng nghe nói cô hôm nay muốn tự đề cử làm người đại diện, thì anh không nhịn được.
Giang tổng là người như thế nào, anh đã từng gặp qua, có thể nói, là hình mẫu lí tưởng trong lòng của Giang Mạn Mạn.
Nếu cô ấy chủ động biểu lộ, Giang tổng dù sao cũng là nam nhân, có thể sẽ không phản kháng được.
Nghĩ đến việc hai người họ ở một mình với nhau không biết sẽ xảy ra chuyện gì, Hạ Thần…
**
Quán cà phê ngoài trời tầng trên cùng của tòa nhà thương mại trực thuộc, bên cạnh Giang Thị.
Giang Mạn Mạn mặc một chiếc váy bó sát màu đen, với thiết kế khoét ngực, lớp trang điểm trên mặt không kiểu đậm và rực rỡ như lớp trang điểm của ống kính, nhưng cũng đủ làm nổi bật những điểm nổi bật trên gương mặt cô.
Cô trang điểm ăn mặc bằng cả thể xác và tâm hồn, đang đi hướng về phía Giang Xuân đang ngồi ở ngoài trời.
Hôm nay, cơ hội ngắn ngủi được gặp riêng Giang tổng thế này, có trời mới biết hiếm có như thế nào.
Không có ai cản trở quấy rầy, cô cuối cùng cũng có thể để Giang tổng tìm hiểu làm quen với mình.
Giang Xuân thấy Giang Mạn Mạn ngồi xuống phía đối diện, anh có chút nhíu mày.
Lịch trình của anh vốn dĩ là đến gặp khách hàng nam.
Giang Mạn Mạn giả vờ tự nhiên giới thiệu mình, kì thực cực kỳ căng thẳng.
Cô thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Giang Xuân, hai má đỏ ửng, trong lòng đầy suy nghĩ.
Cô sợ Giang Xuân nhìn ra được trong lòng cô đang nghĩ gì, nên mỗi một hành động cô đều tính toán kỹ lưỡng.
Chỗ ngồi của Hạ Thần và Hạ Diệp cách họ hai khu, nhìn từ xa chỉ có thể nhìn thấy môi của Giang Mạn Mạn mấp máy, nhưng không nghe được cô đang nói gì.
Giang Xuân kỳ thực không phản ứng cũng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhấp một ngụm cà phê.
Nhìn dáng vẻ ghen tuông của anh, xem ra anh vẫn chưa thể buông.
Đôi mày thanh tú của Hạ Diệp nhíu lại.
Nếu là một vị chủ tịch bình thường khác, Hạ Thần không đến mức như vậy, nhưng với ánh mắt nhìn “thịt Đường Tăng” của Giang Mạn Mạn, tưởng chừng chỉ hận không thể lao vào anh ta ngay lập tức.
Hạ Diệp nhìn Mạn Mạn thái độ ngượng ngùng phía đối diện, không biết đang nghĩ gì, liền cởi mũ và kính râm, đứng dậy đi về phía bọn họ.
Hạ Thần thấy dáng vẻ cô như vậy, cảm thấy không ổn, vội đưa tay giữ cô lại, nhưng lại trượt không giữ được…
“Này! Tiểu Bánh Ngọt! Quay lại! Em định làm gì!”
Hạ Diệp tinh nghịch nhếch khóe môi: “Giúp anh, tách bọn họ ra.”
“Ồ, mọi người nhìn xem, ngồi đối diện với tổng tài của chúng ta, không phải là ngôi sao lớn Giang Mạn Mạn sao?”
“Cô ấy ngồi cùng với chủ tịch, thật sự là trai tài gái sắc!”
Mấy nhân viên nữ của Giang Thị đến gần, tiếng nói luyên thuyên lọt vào tai Giang Mạn Mạn.
Giang Mạn Mạn nghiêng mặt, nhìn thấy trên vách ngăn trong suốt bên cạnh cô, phản chiếu bóng cô và anh.
Thật sự rất hợp.
Giang Xuân đứng dậy, đi đến bên cạnh hàng rào, không biết gọi cho ai, vẻ mặt nghiêm nghị.
Những cô nhân viên nhân cơ hội liền vây quanh Giang Mạn Mạn xin chữ ký.
“Mạn Mạn, tôi thất sự rất thích cô, khuôn mặt cô còn nhỏ hơn trên TV.”
“Tôi thật ghen tị với cô, Mạn Mạn à, cô cứ như nam thần thu hoạch trong truyền thuyết, bạn trai cũ là Hạ Thần, bây giờ lại là với chủ tịch của chúng tôi…”
“Đừng nói nhảm, chúng tôi chỉ đang nói chuyện công việc”, mặc dù miệng không thừa nhận, nhưng không giấu được vẻ vui mừng trong mắt Giang Mạn Mạn.
“Ơ, kia không phải là cô gái hôm trước đến công ty tìm chủ tịch của chúng ta sao?”, một nhân viên kêu lên.
Giang Mạn Mạn ngẩng đầu, chợt thấy Hạ Diệp từ đâu xuất hiện, đang đi về phía Giang Xuân.
Cô mặc một chiếc áo phông rất đơn giản, phía dưới là chiếc quần thể thao đồng phục học sinh.
Nhưng dù vậy, tỉ lệ cơ thể cũng không kém gì Giang Mạn Mạn đã sửa soạn chỉnh chu.
Một thiếu nữ xinh đẹp với đôi mắt như hoa đào, làm rung động lòng người.
Đây là cõi trần của những du͙© vọиɠ thuần khiết.
Giang Mạn Mạn âm thầm nhéo cổ tay cô, đúng là âm hồn không tan.
Không biết bằng cách nào Hạ Diệp biết được hôm nay cô đến đây, nhưng theo cô, Hạ Diệp là muốn phá hỏng chuyện tốt của cô, thay Hạ Thần đòi lại công bằng.
Nhưng mà chỉ dựa vào màn kịch nhỏ này, muốn làm lung lay địa vị của cô, có hơi mơ mộng hão huyền.
Hạ Diệp chẳng qua chỉ là cô gái nhỏ còn chưa tốt nghiệp, còn cô, là một tiểu hoa trên đỉnh lưu lượng ở trong nước.
Cô và Hạ Diệp đứng cạnh nhau, ai là cô bé cái gì cũng chưa hiểu, ai là cô gái thực sự, quá rõ ràng.
“Cô ấy đang nói chuyện với chủ tịch của chúng ta.”
Các nhân viên nữ xung quanh thì thầm: “Họ đứng gần quá.”
“Đang nói gì vậy? Còn cười rất vui vẻ.”
“Đúng thế, lần trước cô ấy đến tìm chủ tịch của chúng ta, chủ tịch còn hoãn bữa tiệc với khách hàng VIP để đi ăn với cô ấy?”
“Chủ tịch có vẻ coi trọng cô gái ấy?”
“Chủ tịch của các cô chỉ xem cô ấy là hậu bối đáng yêu thôi”, Giang Mạn Mạn không nhịn được, chen vào một câu, lại sợ người khác cảm thấy cô nổi nóng, nên giả vờ bình tĩnh tươi cười nói thêm: “Bởi vì hai nhà Hạ Giang có mối quan hệ trong kinh doanh.”
Nhưng mà –––
Cô vừa nói xong câu đó, Hạ Diệp bỗng dắt tay Giang Xuân đến trước mặt họ.
Giang Mạn Mạn đưa cốc cà phê lên miệng bỗng dừng lại.
Giang Xuân không rời đi là muốn nhân tiện xem rốt cuộc ai đã thay đổi lịch trình của anh.
Cuộc điện thoại vừa nãy chính là nói với Thẩm Tỉnh về việc này.
Thấy Hạ Diệp đi về phía mình, mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc, cúp điện thoai, anh nói với cô mấy câu.
Hỏi cô ấy đi với ai đến đây.
Ngờ đâu tiểu nha đầu không trả lời, dùng ánh mắt tinh quái hỏi vặn lại anh: “Chú Giang, chú từng nắm tay con gái chưa?”
Giang Xuân lắc đầu, không biết tại sao cô hỏi vậy.
“Vậy cháu để chú nắm một lát nhé.”
Sau đó không đợi anh phản ứng, Hạ Diệp liền nắm tay anh –––
Ba, bốn bản cập nhật~
Hạ Thần: Bạn gái cũ của tôi có thể cho anh, buông em gái tôi ra!