Đổng Mão sắp khóc rồi.
Chủ tử và tiểu tổ tông, một người thì cứng nhắc và nghiêm túc, một người thì vô cùng phóng đãng, bởi vì bất đồng quan điểm từ trước nên tiểu tổ tông vô cùng ghét chủ tử của mình,chỉ có điều hắn không có gan nói cho chủ tử của mình biết mà thôi.
Nhưng Đổng Mão tuyệt đối không ngờ tới, bây giờ đã có một thân phận mới, vậy mà chủ tử vẫn bị ghét bỏ?!
Hạ Diệp thực sự đã nghĩ như vậy.
Em trai của Giang Vân Dương thật sự rất dễ thương, Giang Vân Châu sau này sẽ ngẩng cao đầu mà đến trường, nên thuận tiện tôi có thể đến gần với hai người họ một chút.
Còn về phần Giang Xuân………
Chưa cần thiết phải không?
Xem như chưa từng nhìn thấy nó đi.
Dù sao anh ta cũng không biết khi nào sẽ xem điện thoại của mình.
Tóm lại bây giờ cả 3 người không thể ở cùng nhau sao?
Giang Xuân tắt điện thoại, thuận tiện nhét vào túi bằng 1 tay.
Anh chỉ đứng ở cửa, dáng người cao và đôi chân dài, nhìn xuống và vui vẻ trò chuyện bằng WECHAT, đến nỗi mà anh ta không phát hiện rằng hai cháu trai của anh đang bỏ đi.
“Em, sao tự nhiên lại lạnh vậy? Em vừa mở điều hòa à?”
“Không có? anh à anh đừng làm phiền em nói chuyện với chị Bánh Ngọt! Chị ơi, em chuyển chị 520 rồi á, đây đều là tiền tiêu vặt của em, chị cứ tiêu đi nhé!”.
Giang Xuân khóe môi căng thẳng : ………….
Tài khoản WECHAT của anh ấy ở thị trường chợ đen đã được treo giá 2,5 triệu(VND) rồi.
Vô số người muốn đến đều không đến được, anh ấy chủ động tham gia, bọn họ vậy mà lại không đồng ý?
Rõ ràng lúc kêu anh ấy giúp đỡ anh ba, thái độ vẫn còn nhẹ nhàng, cuối cùng anh ấy hết tác dụng lại suy nghĩ muốn vứt bỏ.
Hồi lâu sau, Giang Xuân nặng giọng nói : “Vân Châu”
Giang Vân Châu: “Hả, sao vậy chú?”
“Tôi nhớ mai con đi học?” Giang Xuân hỏi
Giang Vân Châu trong lòng có chút loạn, trả lời qua loa: “Đúng rồi ha~”
Giang Xuân mấp máy môi: “Tôi đưa con đi học”
Giang Vân Châu đặc biệt thấy rất xúc động!
Tòa nhà của Giang Xuân ở ngay bênh cạnh, đi bộ là được rồi.
Người đàn ông đi bộ phía trước, Đổng Mão và Thẩm Tỉnh đi theo phía sau.
Thẩm Tỉnh nhìn theo bóng lưng của chủ tịch Ngụy An, nuốt nước bọt.
Sau vài ngày chung sống với nhau, anh ta phát hiện Hạ Diệp là mấu chốt tác động đến tâm trạng của chủ tịch.
Bắc Kinh gần đây thực sự có không ít tin đồn về thiên kim tiểu thư của Hạ gia, nhưng anh ta lại không quan tâm, miễn sao chủ tịch thích là được, vị chủ tịch này chính là cô của anh ta.
“Chủ tịch, bà đừng suy nghĩ nhiều, Hạ tiểu thư làm bạn với bọn họ chắc chắn có tính toán”.
“Công tử Vân Châu cũng đã từ hôn rồi, 2 người họ chỉ có quan hệ bạn học bình thường”.
“Công tử Vân Dương thì khỏi phải nói, chênh Hạ tiểu thư tới 13 tuổi, chắc chắn không có gì!”
Thẩm Tỉnh vừa đi bên cạnh vừa khuyên nhủ, khi nói đến câu cuối cùng, Giang Xuân mới dừng lại.
Thẩm Tỉnh nhướn mày đắc ý với Đổng Mão
Hàm ý : Ngưỡng mộ tôi đi? Sau lời thuyết phục của tôi, chủ tịch cũng đã bắt đầu nghĩ về nó.
Nhưng Đông Mão không dành cho anh ánh mắt có tí ti ngưỡng mộ nào.
Đồ ngốc!
Chênh 13 thì sao?
Anh có biết chủ tử đi cùng tiểu tổ tông đó bao nhiêu tuổi rồi không?
**
Hạ Diệp nói chuyện trên WECHAT mệt rồi, ngáp một cách uể oải, sau đó đi đến tủ lạnh để lấy 1 chai nước rồi dùng 1 tay vặn mở nắp chai, ngẩng đầu lên rồi nhấp một ngụm.
Hạ Thần đánh dấu cho cô một số điểm kiến thức cần nhớ, dặn cô sáng mai cầm theo lên xe để học thuộc.
Ngày mai, anh hai và anh ba sẽ phụ trách đưa 2 cô em gái đi học, anh ấy không đi được.
Chủ yếu là do hiện tại anh ấy quá nổi tiếng, cũng không phải nói quá, nếu anh ấy xuất hiện trong trường, hay bất cứ nơi nào anh ấy đi, chắc chắn sẽ chật kín.
Vì vậy, anh chỉ có thể dặn dò vài câu.
Sau một khoảng thời gian học bổ túc, các anh trai đã phát hiện rằng Tiểu Bánh Ngọt thực sự rất thông minh, nhưng khả năng phát huy lại không ổn.
Thường thường những câu hỏi hôm nay làm đúng, qua ngày 2 lại không hiểu được.
Ban đầu với những câu hỏi không hiểu, sau 2 ngày lại có thể làm ra.
Cũng khá hấp dẫn.
Nhưng như vậy là bình thường, suy cho cùng từ khi còn nhỏ cô đã không đến trường rồi.
Hạ Thần đứng dậy, chuẩn bị đưa quyển bài tập có đánh dấu điểm kiến thức cho cô ấy, Dư Quang nhìn thấy điện thoại cô rơi trên bàn nên đã đến nhặt lên và đưa cho cô.
Lúc Hạ Diệp cầm điện thoại, vô tình chạm vân tay mở khóa, đúng lúc đó màn hình sáng lên 1 chút.
Hạ Thần nhìn thấy trên màn hình điện thoại cô ấy để trên bàn có 1 biểu tượng kỳ lạ, đó là 1 chữ in hoa lớn ‘B’, tên app khá dài, anh ấy không nhìn rõ, chỉ thấy cái gì mà ‘giả thuyết’, cái gì mà ‘thương nhân’..........
Nó sẽ không phải là loại nền tảng như BITCOIN đúng không?
Việc mua bán những thứ đó giá trị đến hàng chục triệu, làm giàu trong 1 đêm không phải 1 giấc mơ, nhưng mất trắng cũng chỉ là chuyện trong phút chốc.
Cơ bản là người bình thường sẽ không hiểu cách sử dụng, thậm chí cả khi mới bắt đầu, anh ấy cũng chỉ nghe từ người khác có 1 lần.
Hạ Diệp nhìn biểu cảm sững sờ của anh ấy, cong môi: “sao vậy?”
Hạ Thần chợt hoàn hồn lại: “À,không có gì không có gì, bài kiểm tra ngày mai đừng căng thẳng quá, hãy thoải mái chút”
Hạ Thần lắc đầu, tự nhủ chắc nhìn nhầm rồi, Tiểu Bánh Ngọt sao mà biết đến những cái này được chứ?
Nó có lẽ là một trò chơi hay 1 phần mềm nào khác………
**
Vào ngày cuối cùng của tháng 2, trường trung học cơ sở 1 đã khai giảng.
Liễu yếu đỡ gió, búp non làm mưa rơi.
Mới sáng sớm đã có cơn mưa nhỏ, nhưng giờ đã tạnh rồi.
Không khí ẩm ướt kèm theo hương hoa cỏ đầu xuân, ánh sáng trắng mát lạnh, thật thu hút lòng người.
Các nam sinh nữ sinh đều mặc đồng phục của trường trung học cơ sở số 1, gấp lại vào trong tay rồi đứng lên.
Những chiếc ô xanh xanh đỏ đỏ, băng qua đường rồi dần dần tụ họp lại trong khuôn viên trường.
Cơ sở hạ tầng tiên tiến nhất, phong cảnh xanh chất lượng cao nhất.
Ở trường trung học cơ sở 1 không phân biệt tài lực của giáo viên, tỷ lệ nhập học, hay môi trường dạy học, họ đều là những người dẫn đầu vượt xa các trường cao học khác.
Ở cổng trường có 1 tảng đá khổng lồ được điêu khắc, trên đó có khắc 8 ký tự lớn.
‘Tự hoàn thiện bản thân và kiên trì, thay đổi từng ngày’.
Văn phong mạnh mẽ, đanh thép.
Là khẩu hiệu của trường trung học sơ sở 1.
Ngồi ở hàng ghế sau, với mái tóc ngắn mát mẻ, Giang Vân Châu người đang mặc đồng phục thể dục có chút bảnh bao, trông rất lạc quan, vui vẻ và đẹp trai.
Anh ấy xách túi, dùng cả 2 tay để víu vào hàng ghế trước, đầu thò ra phía trước: “Thơm quá chú ơi, chú đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho con chưa? Con vừa dậy muộn nên chưa kịp ăn sáng! Mùi như…….gà quay?
Giang Xuân đóng nắp hộp bảo quản có khả năng giữ nhiệt lại, tàn nhẫn nói: “không có”.
“Hả?” Giang Vân Châu khá thất vọng nói: “Được thôi…..’’
Sau khi Giang Vân Châu xuống xe, Giang Xuân không rời đi ngay, mà ngồi trong xe 1 lúc, mãi đến khi anh nhìn vào gương chiếu hậu, và nhín thấy xe của Hạ gia, nó đúng lúc dừng lại theo đường chéo ở phía sau anh ta.
Xe dừng lại, Hạ Tư Anh để Hạ Điều xuống xe trước.
Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa cao, phát ra âm thanh nũng nịu: “Anh à, hôm nay là ngày khai giảng, em không đi 1 mình được, anh đi với em đi, dù sao em út vẫn có anh ba đi cùng đó”.
Hạ Điều ngồi trong xe ngoảnh lại nhìn Hạ Diệp, lo lắng lắc đầu, chỉ có thể theo em vào trường trước.
Sau hơn 10 giây, Hạ Điều và Hạ Hiển cũng xuống xe.
Đồng tử của Giang Vân Châu có chút co lại.
Đồng phục như nhau, nhưng khi Hạ Diệp mặc lên người, thì khí chất lại hoàn toàn khác.
Cô ấy đội 1 chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, vành nón khá thấp, chiếc áo khoác ngoài vô tình mở ra, để lộ chiếc áo phông trắng tinh bên trong, 1 bên quần rủ xuống, bên kia được kéo lên tới bắp chân thon thả.
Hạ Hiển đỗ xe, cầm cặp trên vai: “Bánh ngọt nhỏ, em đừng vội vào, anh đi mua bữa sáng cho em đã, anh thấy sáng nay em ăn không ngon.”
Hạ Diệp liền đồng ý.
Cô ấy muốn ăn gà, nhưng mẹ Ngô giải thích rằng nhà bếp sẽ không làm những thứ nhiều dầu mỡ như vậy vào buổi sáng.
Sau đó ăn chút bánh mì hay 1 thứ gì đó khác, nhưng chúng còn không nhét vừa kẽ răng.
Muốn ăn gà……..
Hạ Diệp nhắm mắt lại, suy nghĩ, mùi hương của món gà nướng sốt mật ong thoảng vào chiếc mũi nhỏ của cô.
Cô ấy mở mắt hướng về nơi có mùi thơm ấy.
“Gà” đang đi về phía cô.
2 Trong 1~
Đi học a~
Việc quản lí tiền bạc có rất nhiều rủi ro, khi đầu tư cần thận trọng.
Tất cả các nội dung về đầu tư trong cuốn sách này đều được biên soạn, không tin đừng thử.
Có tiền hay không cũng không sao, quan trọng là phải bảo quản thật chặt chẽ!!()
(Hết chương)