Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Tổ Tông Hạ Phàm

Chương 213: Kết quả thi đại học!

« Chương Trước
Các tay săn ảnh vàng gần đó điên cuồng chụp ảnh, đúng kiểu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.

Nhân vật chính hôm nay, là của cậu ấy.

Người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp vừa rồi cảm nhận được sự rung chuyển của máy quay, đây thực sự là góc quay gây sốc đầu tiên.

Ngay lúc này, trước màn hình điện thoại, tất cả đều ngửa người ra sau, cảm giác như bị "Diệp Thần" đẩy vào trong xe!

Chỉ yêu Diệp Thần: Quá tuyệt! Cú bắt tóm vừa nãy quá tuyệt!

Mộ nhiên hồi thủ bột tử đông: Tôi thật sự nghi ngờ, thân thủ ‘Diệp Thần’ có khi nào lợi hại hơn Lý Bạch không!

Thứ còn thiếu chính là trái tim: Đây chính là báo vật của tuổi trẻ sao?

Khiêm tốn là thái độ: Diệp tướng quân! Ngài làm đau tay của mình rồi!

Fan này họ Điền: [Vỗ tay!][Vỗ tay! [Vỗ tay!]

Tuy nhiên, trong lúc người hâm mộ đang phát cuồng thì họ cũng không quên chỉ trích người phóng viên đang tìm cách lột khẩu trang của thần tượng.

Tuy họ cũng muốn biết ‘Diệp Thần’ trông như thế nào, nhưng cũng không thể dùng cách này!

Phòng phát sóng trực tiếp của phóng viên nhanh chóng nhận được báo cáo nhắc nhở, buộc phải tạm dừng mười phút.

Nhưng phóng viên còn chưa kịp phản ứng, chuyện vừa rồi diễn ra quá nhanh khiến cổ tay anh như muốn gãy.

Người anh ấy săn tin là một bậc thầy thể thao điện tử hay một tuyển thủ chiến đấu?

Tốc độ quá nhanh!

Cảm thấy như giây trước vừa giơ tay về phía ‘Diệp Thần’, giây sau, cảnh tượng trước mắt như hoàn toàn biến đổi, anh bị bắt lấy!

Kì lạ hơn, khi một cơn gió thổi qua, anh lại ngửi thấy một mùi thơm quyến rũ không thể giải thích được.

Cũng không phải là mùi nước hoa, chỉ là một mùi hương thoáng qua.

Trên người vị thiếu niên này, mùi gì chứ?

Hạ Thần bên này vừa đưa Giang Vân Dương lên xe, nghe có động tĩnh, liền bước nhanh đến, thấy tên phóng viên bị đè lên xe, ánh mắt thờ ơ khi nãy lập tức tối sầm lại.

Ra hiệu cho Tiểu Bánh Ngọt lên xe trước, sau đó tóm lấy cổ áo anh ta, kéo anh ta lên, giọng lạnh lùng: “Muốn chết à, dám đánh lén em…đồng đội của tôi?”

Anh vội sửa lời ngay, nghe cứ như ‘đồng đội của chúng tôi’, cũng rất tự nhiên.

Tên phóng viên gượng cười xin lỗi.

Bị đẩy sang một bên, phóng viên mới nhớ ra, liền xem điện thoại, mới phát hiện ra livestream đã bị buộc tạm dừng.

Chết tiệt?

Từ lúc nào chứ?

Đêm đó, Hạ Diệp trở về nhà, không biết sao lại có thêm hai hot search.

# ‘Diệp Thần’ thân thủ đáng kinh ngạc #

# Hạ Thần ấm áp bảo vệ đồng đội #

Các hot search đều là những câu bày tỏ và thể hiện tình yêu.

Điều tiêu cực duy nhất chính là một số tài khoản tiếp thị đã cố tình diễn giải sai lời cô nói với các phóng viên lúc đó: "Đừng lo, không thể tổ chức vào cùng ngày được".

Ý của cô là cô không thể trong một ngày tham gia hai hoạt động được, nhưng sau khi được diễn giải bởi acc, lại thành ‘Diệp Thần’ khıêυ khí©h Hạ Diệp.

‘Diệp Thần’ cho rằng Hạ Thần lưu lượng thấp, không dám tổ chức sự kiện cùng ngày với trại huấn luyện thanh thiếu niên FB.n là

Acc là những người giỏi nhất trong việc thay đổi các khái niệm, đặc biệt là những người nhận tiền làm việc, sau khi họ diễn giải, mọi việc cứ như thật vậy.

Hạ Hiền, Hạ Điều cả ngày đều đọc tin tức về Tiểu Bánh Ngọt.

Đọc đến tin này, cả hai đều rất tức giận.

Hạ Hiền ngậm cây kẹo mυ"ŧ trong miệng: “Nhóc con nào nói chuyện điên khùng thế?”

Hạ Điều tìm đến weibo của acc có đăng đoạn video mà tên nhóc đó nói như vậy.

Đang muốn làm thịt cậu ta, đột nhiên chú ý đến bộ đồ mà cậu ta mặc.

Bộ đồ thể thao thùng thình, giày thể thao, mũ bóng chày, còn bóng lưng có chút phóng khoáng…

Hạ Hiền, Hạ Điều nhìn nhau, nhớ lại lúc Tiểu Bánh Ngọt thay đồ ra ngoài…

Đây không phải là Tiểu Bánh Ngọt của bọn họ hay sao?!

Hai người không nói gì, im lặng một hồi.

Em gái họ…hình như đang ngụy trang!

Buổi tối lúc ăn cơm, Hạ Diệp nhận được tin nhắn của bạn đạo.

Giang: Có muốn làm rõ không?

Anh cũng xem được tin tức đó.

Chỉ cần tuyên bố ‘Diệp Thần’ chính là Hạ Diệp, mọi chỉ trích sẽ lập tức biến mất.

Trời xanh không có mắt: Không cần phiền phức, cứ để họ đồn đoán.

Giang Xuân đồng ý.

Để cho những người giở trò phía sau tốn thêm tâm sức, tiêu thêm ít tiền.

Cũng hay.

Không dễ mở lời, Giang Xuân dường như không có ý định kết thúc cuộc trò chuyện.

Giang: Có muốn cùng ăn tối không?

Hạ Diệp lúc này đang cùng gia đình ngồi ăn tại bàn ăn.

Trời xanh không có mắt: Hôm nay ở nhà ăn, không ra ngoài.

Cô múc một ít nước sườn heo hầm, chan lên cơm, rồi chần cơm ra sao cho từng hạt cơm đều thấm nước.

Cơm trắng đã thấm nước sườn và chuyển sang màu trong suốt như pha lê, mùi vị đó, lại thêm rất đẹp mắt.

Người như Hạ Điều, được giáo dục theo kiểu quân sự từ nhỏ đến lớn, lúc ăn, đến nước và thức uống cũng không được uống, chưa bao giờ thấy cách ăn này.

Nhìn Tiểu Bánh Ngọt đưa từng muỗng từng muỗng cơm trộn vào miệng. đột nhiên cảm thấy cơm trắng nhạt nhẽo trong bát mình không còn ngon nữa.

Sau vài giây do dự, anh lấy thìa múc nước sườn, tự trộn một bát cho mình như Tiểu Bánh Ngọt, rồi cho vào miệng.

Hạ Điều: Hơ…

Đây là mĩ vị gì vậy??

Hạ Hiền thấy người anh cả luôn tự kỉ luật của mình đã gần ăn xong bát cơm thứ hai, một tay uể oải chống cằm, cười nói: “Anh cả, em thấy anh về nước mấy ngày mà đã tăng cân một chút rồi đấy? Trở về O League đồng nghiệp có nhận ra anh không?”

Hạ Điều liếc nhìn anh: “Anh mỗi ngày đều tập thể dục, sẽ không mập, ngược lại là em đó em hai, cứ thường xuyên xem tivi, nên chú ý một chút.”

Hạ Thần đang tập trung ăn cơm, đột nhiên bị gọi tên, có chút chột dạ.

Anh cũng tự biết nên giữ vóc dáng!

Nhưng mỗi lần nhìn Tiểu Bánh Ngọt ăn cơm, anh lại không kiểm soát được!

Hạ Hòa cười, cố gắng nói đỡ: “Ái chà, các con đều cao như vậy, mập lên vài cân cũng không nhìn ra được! Mau ăn đi, không ăn thì để cho Tiểu Bánh Ngọt!”

Điện thoại Hạ Diệp, vừa đặt xuống bàn lại reo lên.

Giang: Lâu rồi không cùng em ra ngoài ăn cơm, không thiếu linh lực sao?

Hạ Diệp nhìn tin nhắn trả lời một lúc, đột nhiên nhận ra, quả thực khoảng thời gian này không có cảm thấy cạn kiệt linh lực.

Không ngờ cô lại quên việc này, bạn đạo đã nhắc cô nhớ.

Chủ động muốn giúp cô như vậy.

Bạn đạo sau khi đến trần gian, có vẻ đáng yêu hơn.

Trời xanh không có mắt: Gần đây quả thực không thiếu, khi nào thiếu sẽ tìm anh~ [hôn gió]

Vài phút sau, Giang Xuân trả lời bằng tin nhắn thoại.

Hạ Diệp không suy nghĩ nhiều, chỉ bấm rồi áp vào tai.

Ai mà ngờ wechat bỗng bị gì, âm thanh đáng lẽ phát ra từ chỗ tai nghe, chỉ mình Hạ Diệp có thể nghe được, đột ngột chuyển sang chế độ loa ngoài.

Tất cả mọi người trên bàn ăn, không ngoại trừ ai, đều nghe rất rõ.

Giang Xuân nói: “Được lắm, xem ra lần trước cho em ăn quá no rồi.”

Giọng nói trầm ấm đầy sức lôi cuốn của người đàn ông, như tiếng đàn cello, làm thức tỉnh đầu óc của mấy người hầu nữ quanh bàn.

Cả bàn ăn lập tức im lặng, mọi người cứ như cùng lúc dừng đũa.

Miệng không nói gì, nhưng trong lòng từ ngữ như muốn tràn ra.

Cái gì mà ăn quá no?

Ăn cái gì mà quá no?

Đây là lời mà người họ Giang mặt người dạ thú nói ra ư?

Vợ à, con dao dài ba mét của tôi đâu rồi?

Hạ Diệp tuy không đọc được suy nghĩ, nhưng cũng nhận ra có gì đó không ổn.

Lời bạn đạo thực ra có nghĩa khác, thậm chí còn thú vị hơn những gì anh ta muốn nói!

Cô hắng giọng, phá vỡ sự im lặng chết tiệt này, không đợi mọi người hỏi, cô đã chủ động giải thích: “Chú ấy…lần trước mời em ăn gà quay, cho em ăn quá no, nên gần đây em không nghĩ nhiều đến gà quay.”

Cả bàn nheo mắt nhìn vẻ mặt thành thật của cô, lúc này mới từ từ bĩnh tĩnh lại.

Hạ Hiền: “Thì ra là vậy, anh ba cũng thấy gần đây em ít ăn gà.”

Hạ Thần: “Được rồi, bỏ điện thoại xuống, ăn xong rồi nói tiếp.”

Hạ Điều cảm thấy có chút xấu hổ vì sự hiểu lầm lúc nãy.

Hạ Vũ Chính như sống lại, mặc dù bọn họ bây giờ ngầm thừa nhận việc Tiểu Bánh Ngọt và Giang tổng qua lại, nhưng tuyệt đối không có nghĩa…!!

Bắp cải đáng yêu của họ được nuôi đến ba tuổi và sau đó bị bọn buôn người bắt cóc. Bây giờ không dễ gì tìm và chăm sóc lại được, vẫn chưa yêu thương đủ, không thể để bị mang đi như thế được.

Hạ Hòa đang nghĩ xem nên nói gì để xoa dịu đi bầu không khí ngại ngùng này, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường này, nghĩ ra một việc quan trọng: “Chồng à, hôm nay là ngày 22 ư?”

Hạ Vũ Chính: “À, đúng, sao vậy?”

Hạ Hòa liếc nhanh Hạ Diệp, cười gượng nói: “Không, không có gì.”

Tuy bà không nói gì, nhưng những người đàn ông nhà họ Hạ nhanh chóng phản ứng quá.

Hôm nay là ngày 22, vậy mai là ngày 23.

Ngày 23, là ngày có kết quả thi đại học…

**

Sáng sớm ngày 23, vài giáo viên chủ nhiệm dù đang trong kì nghỉ, đã tập trung tại tòa nhà văn phòng trường Nhất Trung.

Học sinh năm nhất, năm hai cấp ba vẫn chưa nghỉ học, vẫn đến trường với chiếc cặp xách trên vai.

Có điều hôm nay khi vừa bước vào sân trường liền phát hiện một bầu không khí căng thẳng bất thường ở đây.

Những năm trước, vào ngày có kết quả thi đại học, các thầy cô thậm chí còn căng thẳng hơn cả những ngày thi đại học.

Chín mười giờ mới có kết quả, giờ mới tám giờ, nhưng mọi người hầu như đã đến.

Có giáo viên Ngữ Văn đang đi lại khắp văn phòng với chiếc cốc giữ nhiệt trên tay.

Nhìn thấy Dương Đại Đế tới, liền đi đến: “Tin tức rất đáng tin cậy, tối qua nghe một người quen trong Sở Giáo Dục, đợt thi này, lại có điểm tuyệt đối bài làm văn!”

Sau khi những lời này được nói ra, một số giáo viên xung quanh đã dừng lại và nhìn họ.

Lại có điểm tuyệt đối?

Văn phòng nhiều người như vậy, tin tức quan trọng vậy lại không nói với những giáo viên kia, chỉ đợi Dương Đại Đế đến mới nói, ý tứ quá rõ ràng.

Không có lớp nào đạt được điểm tuyệt đối môn Văn, ngoại trừ Hạ Diệp của lớp Dương Đại Đế.

Cho nên nếu lần này thật sự có điểm tuyệt đối bài làm văn, rất có khả năng vẫn là Hạ Diệp.

Dương Đại Đế mỉm cười cầm ly trà, dường như một chút cũng không bất ngờ.

Nhưng vẫn chưa có kết quả, anh ta không nói là Hạ Diệp, cũng không nói những lời khiêm tốn giả tạo, có vẻ rất thận trọng.

Triệu Ngọc Hoàn bên cạnh khıêυ khí©h: “Đề thi cho cả nước, các thí sinh đều làm đề văn giống nhau, còn chưa nói trường chúng ta có nhiều lớp, đừng vui mừng sớm. Huống hồ cứ cho là đạt điểm tuyệt đối, cũng chỉ có 60 điểm, nếu điểm các môn khác không tốt thì vẫn không vào được đại học.”

Hôm nay Dương Đại Đế cực kì hào phóng, không đối đầu với cô, liếc nhìn đồng hồ trên tường: “Đợi có kết quả hẳn nói…”

(Hết chương)
« Chương Trước