Chương 120: Cuối cùng đã tỉnh ngộ!

Hạ Vũ Chính lần đầu nghe Hạ Hòa thể hiện suy nghĩ một cách thẳng thắn như vậy.

Choáng váng… Nhưng nghĩ tới dáng vẻ xa lạ của Hạ Diệp đối với ông, nên không có gì để phản bác lại.

Một hồi lâu, mới mở miệng hỏi dò: “Em thật sự nghĩ…anh không đủ tốt với Hạ Diệp?”

Một phút sau. Bị vợ đuổi ra khỏi phòng, Hạ Vũ Chính ở phòng khách hút thuốc. Anh mở cửa sổ, tránh bị vợ ngửi thấy mùi khói. Từ cửa sổ phòng khách, ông thấy con gái nhỏ hôm nay ra ngoài, cũng không ngồi xe của Vương Đại Hải như lần trước. Vương Đại Hải không có bất cứ phản ứng nào, vẫn cứ lau xe tựa như không hề thấy con gái nhỏ của ông.

Hạ Vũ Chính gọi Vương Đại Hải đến, ông muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Thưa ông” Vương Đại Hải dùng giọng điệu quen thuộc nói: “Nhị tiểu thư vẫn luôn như vậy, không thích ngồi ô tô, thích đi xe đạp công cộng.”

Anh ta đối với việc này từ lâu đã không hài lòng, nay thấy ông Hạ cũng hỏi đến, không nhịn được, nói thêm: “nhị tiểu thư tính cách không dễ hòa hợp, không như đại tiểu thư…”

Nói xong, anh liếc nhìn sang bên cạnh, dì Ngô đang dọn dẹp nhà.

Nếu như trước mặt phu nhân, anh không dám nói gì, nhưng anh loáng thoáng nghe dì Ngô nói, ông chủ dường như thiên vị đại tiểu thư.

Dì Ngô làm việc ở trong nhà, quan sát nhiều hơn anh, ông Hạ có cùng suy nghĩ với bọn họ nên anh ta mới dám nói. Ông Hạ vừa hay dạy bảo lại nhị tiểu thư, để nhị tiểu thư biết thân biết phận một chút, đừng cứ có những hành động riêng biệt, làm khó bọn họ.

Khi nghe mấy lời của anh, bà không hề có biểu cảm gì giống như anh đã nói đúng khiến ông Hạ biết bà biết cả, mà cẩn thận nhìn ông Hạ, như đang quan sát phản ứng của ông.

“Khó hòa hợp?”

Quả nhiên, chỉ trong mấy giây sau khi ông Hạ nghe những lời này, lần nữa ngẩng đầu nhìn Vương Đại Hải, ánh mắt nghiêm nghị lạnh như tiền, rất đáng sợ. Vương Đại Hải vội đứng thẳng người lên, không lí giải được tâm trạng của mình, bỗng nhiên có chút luống cuống.

Hạ Vũ Chính đập mạnh lòng bàn tay xuống bàn, uy nghiêm nói: “Cậu là tài xế, còn muốn nhị tiểu thư chủ động bắt chuyện ư? Bây giờ đại tiểu thư không ở nhà, cậu ở đây là để phụ trách việc đưa đón nhị tiểu thư, nếu con bé không muốn ngồi xe của cậu, vậy cậu cảm thấy còn cần thiết giữ cậu ở đây không?”

Vương Đại Hải mí mắt giật mạnh. Ông lại nhìn dì Ngô, nhưng dì Ngô giả vờ như không chú ý đến ông. Lúc nhị tiểu thư mới trở về, dì Ngô thật sự cảm thấy đại tiểu thư có trí thức hiểu lễ nghĩa, cô ấy từ nhỏ đến lớn, hơn nữa ông Hạ lại rất yêu thương, cho nên nhị tiểu thư được đưa về từ vùng quê, sao có thể làm lung lay vị trí của đại tiểu thư.

Nhưng thời gian đầu đại tiểu thư rời đi, dì Ngô dần dần cảm thấy có chút không ổn. Đúng như Vương Đại Hải nói, bà làm việc trong nhà, nắm tin tức khá nhanh. Nếu nói bà như mạng 5G, vậy Vương Đại Hải chắc vẫn còn xài máy nhắn tin.

Vương Đại Hải bên này có chút phản ứng lại lời ông Hạ, cả người như bị cây gậy to đập vào đầu. Bình thường ông hay cùng dì Ngô to nhỏ về nhị tiểu thư, thời gian trôi qua, bất mãn của ông với nhị tiểu thư ngày một nhiều. Hôm nay nghe ông Hạ nói, ông mới ngộ ra, dù ông Hạ có chiều chuộng đại tiểu thư, thì nhị tiểu thư cũng là chủ nhân, ông cũng chỉ là một tài xế.

Chủ nhân nếu không đi xe của ông, ông chẳng phải trở thành đồ vô dụng hay sao? Nhưng ông lại nói lớn rằng nhị tiểu thư kì quái khó hòa hợp…

Vương Đại Hải mặt tái xanh, vô cùng ngượng ngùng. Nhìn ánh mắt nghiêm khắc của Hạ Vũ Chính, ông hoảng sợ, vội vàng cúi người xin lỗi: “Tôi biết lỗi rồi thưa ông chủ, là tôi không tốt, quên đi thân phận của mình, tôi sau này nhất định sẽ…”

Hạ Vũ Chính cau mày, mệt mỏi nghe ông ta hứa hẹn, liền ngắt lời: “Mau lái xe ra ngoài, nếu buổi tối tôi thấy Diệp Diệp một mình đạp xe về, ông lập tức cút khỏi Hạ gia!” Vương Đại Hải liên tục dạ vâng, luống cuống lấy chìa khóa xe rồi rời đi.

Dì Ngô đã ngừng làm việc từ lâu, trong lòng rất sợ hãi. Ông Hạ thái độ rất dứt khoác, có thể nhìn ra vị trí của nhị tiểu thư ở nhà họ Diệp. Nhớ lại rất nhiều chuyện vô lễ đã làm với nhị tiểu thư, đột nhiên cảm thấy mặt mày tối sầm lại, môi bắt đầu tê dại,…

Hạ Vũ Chính chậm rãi nhìn về phía cửa lớn. Con gái trở về lâu như vậy, ông cứ nghĩ trong nhà đã có người hầu hạ, ra ngoài có tài xế đi theo, kết quả không ngờ rằng… Tài xế thờ ơ cũng thôi đi, lại còn dám trước mặt ông đặt điều nói về con gái ông. Tài xế còn như vậy, chắc chắn đám người hầu cũng không tốt hơn.

Xem ra ông bị vợ mắng không oan. Ông với tư cách là chủ gia đình, thái độ của ông sẽ quyết định trực tiếp đến thái độ người bên dưới. Nghĩ đến tình huống này, có liên quan đến việc trước đây ông quan tâm đến Hạ Tư Anh nhiều hơn.

Nhưng ông chiều chuộng Hạ Tư Anh hơn, cũng có lí do khác… Vốn muốn chăm sóc đứa trẻ này thật tốt, nhưng không ngờ những hành vi gần đây của cô thật khiến ông quá thất vọng. Những lỗi khác ông có thể bỏ qua, nhưng nếu như làm tổn thương Diệp Diệp, ông không thể nhịn được…

**

Hạ Diệp hôm nay ra ngoài là muốn mua vài thứ để trồng hoa, hôm nay khi tưới nước cho Lan Lan (một chậu cây đột biến màu xanh nào đó: chính xác ở phía dưới), phát hiện thấy phần thân rễ của nó phát triển rất nhanh, chậu hoa nhỏ lúc trước bị vỡ với một vết nứt lớn, nước cứ chảy ra.

Không còn cách nào, cô chỉ còn cách đem chậu cây ra đặt ở ban công phòng khách.

Cô phải mua vài chậu cây lớn, mua thêm vài gói phân bón.

Ở chợ bán hoa, chim và cá.

Hơn một trăm quầy hàng, Hạ Diệp đi một vòng, nhìn dáng vẻ của từng chủ quầy, chính xác tìm được trong đó một bác lớn tuổi bán rẻ nhất.

Cô mua ba chậu xi măng, bốn bao phân gà.

Ông bác rất dễ gần, nhiệt tình giúp cô xếp ba chậu xi măng lại với nhau, dùng dây thừng buộc thật chắc, phía trên còn có dây xách, bốn bao phân gà cũng như vậy.

Hai món này, mỗi loại cũng mấy kí.

Ông bác cười ha hả: “Chậu xi măng của bác làm đúng chất lượng, tới mùa đông có thể giúp cây cối giữ ấm, thoáng khí thoáng nước, còn rất chắc chắn, nhưng có một khuyết điểm là quá nặng, cháu gái à, người nhà cháu đâu? Bác giúp cháu đem ra đó, cháu bảo họ đến chở…”

Hạ Diệp đưa tiền cho ông: “Không cần đâu ạ, cháu tự xách được.”

Bác quay đầu lại tìm tiền thối: “Cháu cứ đùa, cháu một mình sao có thể…”

Lấy xong liền thối ông quay đầu lại, thấy cô gái tay trái xách chậu, tay phải xách phân, nhẹ nhàng xách lên, hai món đồ cùng lúc nhấc lên khỏi mặt đất.

Ông cầm tiền trên tay:…

Suy nghĩ cứ ngổn ngang trong gió.

Đợi đến khi ra khỏi chợ, Hạ Diệp mới có chút lo lắng.

Cô xách rất nhẹ nhàng, nhưng chiếc xe đạp chắc chắn bị quá tải.

Cùng lúc này, một chiếc xe quen thuộc dừng cách đó không xa.

Vương Đại Hải lo lắng toát mồ hôi, bước xuống xe, thay đổi thói thô lỗ trước kia, bước ba bước rồi hai bước về phía trước: “Nhị tiểu thư, cô đặt ở đó, tôi giúp cô chuyển!”

(Hết chương)