Chương 10: Báo thù không thành còn bị doạ ngược lại

Edit by J

Đc: truyenhdt.com "tiemcanhnhadodo"

***

"A! Aaaa!" Trác Hạo bị dọa đến hét lên mấy tiếng.

Sau đó liền khóc oà lên.

Mặc dù là bé trai, nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, lại được nuông chiều từ bé, đâu thấy qua con gián thật bao giờ.

Những bạn nhỏ khác nghe thấy tiếng hét của Trác Hạo, cũng đều dừng lại quay sang nhìn.

Sau khi thấy hai con gián to đùng, các bạn nhỏ cũng nhao nhao hoảng sợ, thi nhau tránh ra thật xa.

Cô giáo nghe thấy vội đến, nhìn thấy hai con gián to sống sờ sờ thì cũng bị doạ.

"Gián... con gián..."

Cô giáo sợ đến mức không dám lại gần một bước.

Vội vàng gọi thầy giáo qua giúp đỡ.

Thầy giáo chưa tới, cô giáo và các bạn nhỏ trong lớp chỉ có thể sợ hãi đứng nhìn con gián. Mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ hơi động một chút, con gián liền sẽ bay đến bên cạnh mình.

Tô Tô thấy vậy, khuôn mặt nhỏ rất là điềm tĩnh nói với mọi người: "Không cần sợ, nó không cắn người."

Sau đó trước ánh mắt chăm chú của cô giáo và các bạn nhỏ trong lớp, bình tĩnh tiến lên, mở túi ni lông ra, chụp lên người con gián, thành công bắt được nó.

"Được rồi, không còn rồi." Tô Tô không muốn dùng con gián dọa người. Bé cho rằng Trác Hạo thích gián mới đi bắt một con gián thật về.

Hành động của Tô Tô làm các bạn nhỏ bất ngờ.

Bạn học mới đến này cũng quá dũng cảm rồi đi?

Thế nhưng không sợ gián!

Thật lợi hại!

Ánh mắt sùng bái của các bạn nhỏ lần lượt hướng về phía Tô Tô.

Ngay cả cô giáo cũng cảm thấy Tô Tô dũng cảm không ai bằng, giống như dũng sĩ diệt rồng giải cứu mọi người khỏi nguy hiểm.

Tô Tô quay đầu hỏi Trác Hạc khóc đến nước mắt nước mũi lem nhem: "Không phải cậu thích cái này à?"

Tô Tô lại gần Trác Hạo một chút.

"A a a! Lấy đi! Lấy đi! Mau lấy cái này đi đi!" Trác Hạo bị dọa sợ, không ngừng hét lên.

Thấy bạn ấy sợ thật, Tô Tô mới cầm con gián ra khỏi phòng học.

Thật kì lạ, nếu không thích sao còn chơi đồ giả nha!

Tô Tô đem vứt túi nhựa có đựng con gián, tất cả mọi người trong lớp cũng buông lỏng.

Cô giáo dứt khoát buộc chặt túi rác đựng con gián đó lại, không để nó bò ra ngoài.

Vài bạn nhỏ vây Tô Tô lại, ngập tràn trong đôi mắt nhỏ đều là sự khâm phục:

"Bạn học Tần Tô Tô, cậu thật giỏi á!"

"Đúng vậy đúng vậy, cậu lại có thể không sợ con sâu đó, con đó siêu siêu đáng sợ!"

"Tần Tô Tô, mình tên là Trương Hiểu Tập. Mình có thể làm bạn với cậu không?"

Tần Tô Tô không cảm thấy tự hào, ngược lại cho rằng phản ứng của các bạn học hơi thái quá rồi.

Không phải chỉ là một con gián nhỏ thôi sao? Có cần đến mức này không?

Tần Lạc Vân thấy dáng vẻ Tần Tô Tô được mọi người hoan nghênh, trong lòng không khỏi thấy đố kị.

Bé cũng muốn được các bạn học khâm phục ngưỡng mộ như vậy...

Rõ ràng là bé muốn Tần Tô Tô khó chịu, sao bạn ấy chỉ tùy tiện vứt một con sâu liền được mọi người thừa nhận rồi?

Tần Lạc Vân mếu miệng.

Trác Hạo vẫn chưa hoàn hồn đi đến bên cạnh Tần Lạc Vân: "Vân Vân, bạn học mới này quá đáng sợ rồi!"

Tần Lạc Vân cụp mắt, nói xin lỗi: " Xin lỗi, Hạo Hạo, hu hu hu, xin lỗi."

"Không phải, không phải, không phải lỗi của Vân Vân!? Đều tại bạn học mới đó không tốt! Là bạn ấy hư!" Trác Hạo tức giận cắn cắn răng thưa lọt gió.

"Nhưng là mình hại cậu bị bạn ấy dọa sợ, thật xin lỗi." Tần Lạc Vân lại xin lỗi lần nữa, dáng vẻ yếu đuối rất đáng thương.

"Không sao! Thật sự không có việc gì!" Trác Hạo cũng thấy hơi ngượng ngùng rồi.

Không giúp được Vân Vân, còn bị bẽ mặt. Ngược lại còn phải để Vân Vân an ủi hắn, thật mất mặt nha!

Không được, hắn phải tìm cơ hội lấy lại thể diện! Giúp Vân Vân báo thù!

Hừ hừ! Bạn học mới xấu tính! Cậu cứ đợi đấy!

_Hết chương_