Chương 7: Uống sữa để phát triển cơ thể

Hiệu trưởng nâng kính lên, coi như nhìn rõ.

Cha mẹ Ôn Thời Triệt cố ý dặn dò phải chăm sóc người này, như vậy nhất định chính là người không dễ chọc.

Chủ yếu dáng dấp dễ nhìn, các bài kiểm tra thì rất tốt, mới 16 tuổi.

Ông mỉm cười: "Em là học sinh mới chuyển tới đúng không, lần sau không thể làm điều này, đây là nội quy của trường."

" Người nhà em sợ ăn đồ ăn ở đây không quen, ngày mai sẽ không, em phải viết bản kiểm điểm phải không?" Tô Vãn Khanh giải thích.

Hiệu trưởng ân cần vẫy tay: "Không cần không cần, em là người Ninh Thành đi, mới đến Bắc Thành có thể không quen, đợi một thời gian sẽ quen thôi, em cứ ăn đi, còn những người khác viết bản kiểm điểm!"

Sau khi Hiệu trưởng rời đi, Chu Nhạc Kỳ vẻ mặt không phục: ""Hiệu trưởng đây là trọng sắc, nhìn thấy cô em xinh đẹp liền cười thành như vậy.""

Tạ Tử Dật nhìn về phía Tô Vãn Khanh: "Bạn học Tô có ma lực gì khiến hiệu trưởng cười thành như vậy sao?""

" Chính là nói a, cái bụng to đó lại cười thành một đường thẳng."

Tô Vãn Khanh cười nhạt một tiếng, ắt ngọc mày ngài: "Có thể do nhân cách có sức hấp dẫn đi, không cần quá thưởng thức."



" Cậu có hai nhân cách sao, mới vừa rồi đối với tôi hung dữ, sao giờ như thế này."

Phương Chính lau mắt nhìn, đổi mặt tự nhiên như vậy.

Tô Vãn Khanh quay lại chỗ ngồi, thấy còn nhiều đồ ăn, cô xoay người hỏi Phương Chính: "Hơi nhiều, đĩa thịt này cũng chưa ăn, cậu có muốn không, coi như xin lỗi vừa rồi vì đã hung dữ.""

Phương Chính vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ: "Cho tôi sao?""

" Các cậu cứ chia nhau ăn đi"

Tính khí Tô Vãn Khanh không câu nệ, chủ yếu là do môi trường sống làm cho cô tự nhiên thoải mái hơn nhiều.

Tô Vãn Khanh đưa tay gắp lấy thức ăn, Cố Trì thoáng nhìn: "Cô cứ ăn chút như vậy?"

" Bình thường chỉ ăn chút như vậy." Tô Vãn Khanh lấy hộp sữa từ trong túi: "Để bụng uống sữa."

" Đầu năm người uống sữa rất ít, bạn Tô thật không giống."

Tạ Tự Dật nhìn Tô Vãn Khanh nhiều hơn hai lần, lần đầu tiên có thể khiến cho người Cố Trì kiên nhẫn trả lời quả là không đơn giản.

Tô Vãn Khanh khẽ mím môi hút sữa, mẹ cô thích uống sữa, từ nhỏ cũng giống mẹ, sau đó cũng quen và thích uống sữa.



Huống chi chiều cao của cô còn dài hơn nữa, cô không hi vọng mình là người thấp nhất trong nhà đâu: "Không giống sao, uống sữa để phát triển cơ thể a."

" Ha ha ha ha ha."" Phương Chính bật cười, tỉ mỉ quan sát Tô Vãn Khanh: "Bạn học Tô không học sinh học sao, bao nhiêu tuổi rồi, nữ sinh còn có thể cao sao, đối với tôi cũng đều thất vọng.""

Tô Vãn Khanh " Ồ " một tiếng, chậm rãi phun ra: ""Vậy là do các ngươi quá già rồi."

Chu Nhạc Kỳ nghe xong rất mất hứng: ""Nói như vậy cũng không đúng, tôi là người nhỏ nhất rồi đấy."

Chu Nhạc Kỳ năm nay 18 tuổi, nhưng sinh vào cuối năm nên học lớp 11, vì một số lí do nên đi học sớm.

Trên gương mặt thanh tú của Tô Vãn Khanh xuất hiện một nụ cười, khiến cho người ta không đoán được, giây tiếp theo mọi người đều nhận được đáp án: "Vậy thì bây giờ tôi là người nhỏ nhất, tôi mới 16 tuổi.""

Lời nói kinh người, ngay cả Cố Trì cũng nhìn Tô Vãn Khanh hai lần, Phương Chính trực tiếp đứng lên: " 16 tuổi! Không nên học năm đầu sao?""

" Theo lý thuyết phải học năm đầu, bất quá tôi nhảy cóc." Tô Vãn Khanh đã quen, so với hai anh trai trai, cô chẳng là gì so với hai anh trai của mình.

Chu Nhạc Kỳ lập tức đi tới: "" Trâu bò a"

16 tuổi Tô Vãn Khanh chiều cao như vậy còn có thể, hơn nữa thành tích thế nhưng có thể tương đương như 18, 19 tuổi làm cho mọi người nhìn cô nhiều hơn hai lần.