Chương 17: Đứng thứ nhất

" Mình còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì." Từ Tử Nhiên nhìn Tô Vãn Khanh ngồi xuống vị trí của mình sau đó vụиɠ ŧяộʍ xoay đầu lại.

Tô Vãn Khanh cúi đầu sửa sang lại cặp sách, hơn nữa đem văn phong phẩm và vào cuốn sách trong cặp ra, đặt ngay ngắn trên bàn.

" Sao có thể a, chỉ là Bắc Thành cùng với Ninh Thành đi tới mất hơn 2 giờ, ba mẹ mình sợ mình nghỉ ngơi không tốt lại còn tự học, huống chi hôm nay sẽ biết đáp án bài thi, sau đó sẽ phân chia lại chỗ ngồi nha."

Nói đến chỗ ngồi, Tô Vãn Khanh nhìn Cố Trì một chút, không nghĩ hôm nay hắn tới rất đúng giờ, bất quá vẫn như cũ, cúi đầu nằm sấp trên bàn ngủ rất sâu.

Diêu Từ đi vào, phòng học im lặng, hô hấp của mỗi người đều căng thẳng, dù sao trên tay giáo viên ngoài đề thi Ngữ văn còn có một tờ thành tích và bảng xếp hạng cả lớp.

Cô nhìn các học sinh dưới lớp, cũng không quá nghiêm túc: "Kỳ thi khai giảng lần này cũng chỉ là bắt đầu mà thôi, dù sao chúng tôi đã chia lại lớp, bắt quá nếu là thành tích lớp thí nghiệm thì không thế cản trở."

" Đề thi lần này rất khó, nhưng trong lớp chúng ta có bạn đạt 650 điểm, hơn nữa Tiếng anh 145 điểm, Toán học 140 điểm."

Những lời này vừa dứt, trong phong học lập tức vang lên thanh âm huyên náo.

" Ai nha, mạnh như vậy, hiên tại mà học lớp 12 có thể thi tốt như vậy, có thể làm bài tốt như vậy không phải bất khả chiến bại sao."

" Cố Trì đi, dù sao cậu ấy là người duy nhất giỏi toán nhất lớp chúng ta.""



" Nhưng Toán học cậu ấy không phải lúc nào cũng là 150 điểm, hơn nữa Tiếng anh 145 điểm làm sao có thể."

" Điểm cao như vậy, chắc kỳ nghỉ hè của cậu ấy cố gắng lắm."

Mọi người mỗi người một câu, ở Bắc Thành chương trình học đều rất nhanh, ở lớp 11 sẽ kết thúc tất cả chương trình học năm 2, sau đó 1 năm rưỡi tổng kết.

Bất quá trước tình huống như vậy dĩ nhiên đã có người có điểm cao như vậy, như vậy có thể thấy thực này.

Dù sao ở Bắc Thành mỗi lần thi đều ra đề thi rất khó, muốn thi đến 600 điểm đã rất vất vả rồi huống chi 650 điểm.

Diêu Từ vỗ vỗ tay: "Im lặng!!"

Sau đó cô cầm lấy danh sách trên tay: " Đứng top 10 của trường thì lớp ta có 5, so với các lớp khác là 55 điểm, nhưng đứng đầu lớp ta có 2 bạn, đứng thứ nhất cũng chính là lớp 1 bạn học Tô Vãn Khanh..."

" Cái quái gì vậy, tôi đã nghe thấy cái quái gì vậy, Tô Vãn Khanh thật sự đã đẩy vị trí số một của Cố Trì đi xuống.""

Phương Chính vốn còn đang xuất thần, lập tức trở về.

" Đứng thứ hai của lớp ba là Cố Trì..." Diêu Từ báo cáo xong top 10 năm học sinh đứng đầu lớp cỏ đồng hồ trong tay xuống: "Tô Vãn Khanh là học sinh chuyển tới, bất quá thành tích thập phần ưu tú như trước, vang lên kinh người, cùng người thứ 2 hơn 40 điểm."



Thanh âm này lập tức đánh thức Cố Trì, đôi mắt híp lại lười biếng nhìn sang cô gái bên cạnh.

Bất quá Tô Vãn Khanh vẫn như cũ cúi đầu đọc sách, cũng không biểu hiện gì hơn.

Từ nhỏ cô đã sớm quen với những thứ này, hơn nữa thành tích làn này cũng không khiến cô hài lòng.

Các bài kiểm tra ngôn ngữ và lý thuyết thật sự kém trong điểm lịch sử của cô.

Nữ sinh rũ mi xuống, đôi má trắng nõn phấn nộn như có thể ra nước, mái tóc tùy ý rải rác bên tai, dưới ánh đèn lại làm cho người ta dừng lại thu hồi anh mắt tâm tư.

"Móa" Cố Trì thấp giọng mắng một câu.

Kế tiếp ngoại trừ phát giấy trả lời và bảng điểm cho các bạn trong lớp, Diêu Từ còn bảo cả lớp đứng dậy để xếp lại vị trí.

Bắc Thành luôn có quy định khác nhau, ở lớp thí nghiệm phải dựa theo thành tích để lựa chọn, chỉ cần bạn bạn ưu tú, mọi thứ đều tùy thuộc vào bạn.

Tô Vãn Khanh bước vào cô quét vị trí trống rỗng trong phòng học, vẫn là lựa chọn chỗ cũ, một cũng là do cô lười di chuyển sách cùng bàn học.

Cái thứ hai là dựa theo chiều cao của nàng tiếp tục cao lên, ước tính ngồi ở hàng ghế đầu sẽ cản chở rất nhiều người.