Chương 9: Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi, nếu không…

Anh vì cô mà biến thành bộ dạng điên cuồng biếи ŧɦái đáng sợ như sau này, lúc đó, anh còn hung tợn hơn bây giờ gấp hàng vạn lần, tàn bạo tuyệt tình, khắp nơi đều có kẻ thù!

Nhớ lại cảnh tượng bản thân cô và Quý Mộ Thâm kiếp trước bởi vì bị kẻ thù của anh bắt tay với nhau để trả thù mà phải vùi thân trong vụ nổ của chiếc du thuyền, trái tim của Triệu Vãn Y liền thắt chặt lại.

Nếu như có thể thay đổi, lần này… Cô không thể lại để anh biến thành bộ dáng đó được.

Đúng vào lúc Triệu Vãn Y đang nhớ lại những chuyện ở kiếp trước, tâm trạng càng thêm nghiêm trọng thì bên ngoài phòng tắm bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Tiếp theo đó, giọng nói của người hầu vang lên từ bên ngoài.

“Cô chủ, cô vẫn ổn chứ?”

Nghe thấy giọng của người hầu, Triệu Vãn Y mới hồi thần lại, khẽ đáp lại một tiếng.

“Tôi không sao.”

“Có cần tôi vào giúp cô không ạ?” Người hầu lại hỏi.

“Không sao đâu, tôi tự mình làm cũng được.” Cô nói, lại duỗi tay kéo khóa váy cưới xuống.

Tuy rằng một chân cô bị thương, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể đứng được, chỉ có điều nếu dùng lực nhiều thêm một chút thì sẽ phải chịu đau, không ảnh hưởng gì đến chuyện tắm rửa.

Nghe thấy cô nói thế, người hầu bên ngoài cửa cũng không rời đi, mà lại tiếp lời nói.

“Vậy tôi đứng ở bên ngoài đợi cô.”

Nghe thấy việc ở bên ngoài cửa phòng tắm còn có người đứng canh cô tắm rửa, Triệu Vãn Y cảm thấy có chút không được tự nhiên, theo bản năng muốn kháng cự lại, nhưng suy nghĩ một lúc cũng hiểu được, chắc chắn là Quý Mộ Thâm cho người đến canh cô, tránh cho cô lại lần nữa nhảy lầu.

Nghĩ thế, cô quyết định không nói gì cả, chỉ để mặc cho người hầu ở bên ngoài đứng đó, bắt đầu đi tắm rửa.



Triệu Vãn Y là em gái nhỏ nhất trong nhà họ Triệu, cũng là người con gái duy nhất, từ nhỏ đã được anh cả nuông chiều đến mức quen thói kiêu ngạo, từ bé đã sống trong nhung lụa tinh tế, tắm rửa cũng phải tốn rất nhiều thời gian.

Đợi cho cô tắm xong, đổi một bộ quần áo sạch sẽ khác, sấy khô mái tóc dài bồng bềnh xinh đẹp thì thời gian cũng đã trôi qua khá lâu rồi.

Sau khi tắm xong, Triệu Vãn Y nhìn khuôn mặt hoàn hảo, mỹ lệ trong gương, nhìn một hồi lâu rồi mới mở cửa phòng tắm ra.

Người hầu đang đứng trước cửa phòng tắm chờ cô, nhìn thấy cô đi ra, sợ cô sẽ té ngã nên vội vàng duỗi tay đến đỡ lấy cô.

Sau khi ngâm bồn xong, chân của Triệu Vãn Y cũng không còn đau đớn như trước nữa, có thể thử đặt chân xuống để đi.

“Cô chủ, cậu chủ đang ở phòng ăn đợi cô, muốn chờ cô xuống cùng dùng bữa tối với cậu ấy.” Người hầu đỡ Triệu Vãn Y đi vào bên trong phòng ngủ.

Nghe thấy người hầu nói thế, Triệu Vãn Y cũng không nói gì, chỉ đi theo cô đi ra ngoài phòng ngủ, đi xuống lầu.

Trong phòng ăn ở lầu một.

Trong phòng ăn rộng lớn chỉ có một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lẽo đang im lặng ngồi ở đấy.

Tất cả người hầu đều đang đứng ở bên ngoài phòng ăn, không dám đi vào.

Tính tình của cậu chủ vốn đã rất tệ rồi, đặc biệt là lúc cô Triệu ở đây, không cẩn thận một chút thôi thì đến cả cái phòng ăn này cũng sẽ bị đập cho tan tành.

Cho nên vì để giữ an toàn, bọn họ đều biết điều đứng ở bên ngoài cửa phòng ăn.

Lúc Triệu Vãn Y được người hầu đỡ xuống dưới nhà, nhìn thấy cảnh này thì ngược lại chẳng có chút kinh ngạc nào, dù sao trước đây cô sớm đã quen với mức độ mà người hầu trong căn nhà này sợ hãi Quý Mộ Thâm rồi.

Người hầu đỡ Quý Mộ Thâm đi vào phòng ăn, người đàn ông ngồi trước bàn ăn lại chú ý đến người kỳ kèo mãi một lúc lâu mới xuống ăn là cô.

Anh liếc mắt, ánh mắt nhanh chóng dán chặt vào khuôn mặt trắng nõn, vừa sạch sẽ vừa mọng nước xinh đẹp của cô.

“Đến đây, ngồi ở chỗ này.” Anh nhìn cô chằm chằm, ra lệnh nói.

Âm thanh lạnh lùng vang lên từ cổ họng anh, tràn ngập sự mạnh mẽ và cường ngạnh, vô cùng uy nghiêm.

Dường như sớm đã đoán được cô sẽ từ chối, anh lại cau mày lại, đúng lúc khuôn mặt lộ ra vẻ hung hăng, định nói cái gì đó.