Quý Mộ Thâm theo bản năng liếc mắt nhìn người bên cạnh, còn chưa để anh phải mở miệng, cô đã tự giác đẩy cửa bước xuống xe.
Anh nhìn tấm lưng bước xuống xe của cô, không nhịn được mà nhướng mày lên cao.
Cô của ngày hôm nay, ngoan ngoãn một cách bất thường.
Một giây sau, anh mới nâng tay lên đẩy cửa xe ra rồi bước xuống xe, sải bước thật dài đi đến bên cạnh cô.
Lúc này mới phát hiện, bước chân của cô lúc đi có chút kỳ quái, liếc mắt nhìn mới nhận ra chân cô đang bị thương.
Anh nhấc tay lên, nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô lại, để cô dừng bước.
“Chân bị sao thế?” Anh cau chặt mày hỏi.
“Bị trẹo thôi.” Triệu Vãn Y cúi đầu nhìn qua chân trái của mình một cái, ban nãy khi ở bến tàu cô đã kích động quá mức, lúc chạy đến chỗ anh thì hình như vết thương đã nặng hơn một chút rồi.
“Tại sao lại bị trẹo?” Quý Mộ Thâm nhìn chằm chằm vào chân cô, hỏi.
Anh hỏi như thế lại khiến cho Triệu Vãn Y trở nên trầm mặc.
Chắc là tối ngày hôm kia, khi cô cầu xin anh cả giúp cô đào hôn, uy hϊếp anh ấy rằng mình sẽ nhảy lầu, thấy anh cả đồng ý thì mừng rỡ khôn nguôi, đắc ý đến mức quên cả để ý đến hình tượng, không cẩn thận mà trẹo chân.
Sau vài giây im lặng, cô mới thành thật trả lời.
“Lúc lừa anh trai em rằng em muốn nhảy lầu.”
Lời vừa mới dứt, sắc mặt của người đàn ông ấy lập tức tối sầm lại, nghiễm nhiên đã đoán được ra nguyên nhân tại sao cô muốn lừa Triệu Mộc Trạch rằng cô muốn nhảy lầu.
Còn không phải là vì muốn cầu xin Triệu Mộc Trạch giúp cô đào hôn sao!
“...” Thấy tình hình trước mắt, khuôn mặt của Triệu Vãn Y hiện vẻ xấu hổ, xong rồi, hình như cô lại chọc giận anh rồi.
Nhưng lần này, cô không muốn lừa anh.
Quý Mộ Thâm trầm mặt xuống, đáy mắt đảo qua nhìn khuôn mặt nhỏ dường như có chút trắng bệch vì đang phải chịu đau, sau đó anh cúi thấp người xuống, cong eo ôm ngang thân hình đang mặc váy cưới của cô lên.
Triệu Vãn Y lại rất nghe lời, duỗi tay ôm lấy cổ anh, áp sát mặt vào l*иg ngực của anh.
Nhìn cô gái đang ngoan ngoãn lạ thường ở trong l*иg ngực của mình, đôi mắt của người đàn ông càng trở nên tối tăm hơn, sau đó mới ôm chặt lấy cô, sải rộng bước đi vào trong nhà.
“Cậu chủ, cậu tìm được cô chủ rồi.” Anh vừa mới bước vào cửa, dì Hứa đã chạy ra chào đón, giọng nói tràn vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mưng.
“Đi mời bác sĩ đến đây một chuyến.” Quý Mộ Thâm lạnh lùng nói, nói xong lại ôm lấy người con gái ấy, sải bước đi lên lầu hai.
Mãi đến lúc về tới phòng ngủ, anh mới hạ người xuống đặt cô lên ghế sô pha, bàn tay to lớn thuận tiện với xuống cởi giày cao gót trên chân cô, sau đó nhìn mu bàn chân đã sưng phù của cô một cái, ánh mắt trở nên trầm trọng hơn.
Lúc này, điện thoại trong túi quần tây của anh đột nhiên rung lên.
Quý Mộ Thâm thả nhẹ cổ chân của cô ra, duỗi tay vào túi quần, rút điện thoại ra.
Đáy mắt quét qua số điện thoại hiển thị ở bên trên, sau đó nhấn vào nút nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói căng thẳng của Triệu Mộc Trạch.
“Quý Mộ Thâm, cậu đã đưa em gái của tôi đi đâu rồi?”
Vừa nghe thấy giọng nói của anh cả, trái tim của Triệu Vãn Y thắt chặt lại, lúc vừa đang định nói cái gì đó thì giọng nói có chút suy sụp của anh cả lại vang lên.
“Chỉ cần cậu chịu buông tha cho em gái tôi, cho dù là bất cứ giá nào, tôi cũng đồng ý với cậu!”
Giọng nói suy sụp của anh cả khiến cho l*иg ngực của Triệu Vãn Y có chút chua xót, cô vội vàng mở miệng.
“Anh cả, là em đây…”
Vừa nghe thấy giọng nói của cô, bên trong điện thoại lại truyền đến giọng điệu căng thẳng của Triệu Mộc Trạch.
“Bây giờ em đang ở đâu thế, cậu ta có làm em bị thương không?”
“Em không sao cả.”
“Anh ấy sẽ không làm tổn thương em đâu.” Cô kiên định nói, biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt cô, khiến cho Quý Mộ Thâm đang ở bên cạnh cũng trở nên kinh ngạc.
Tuy rằng kiếp trước anh cố chấp đến điên cuồng, nhưng ngay cả khi anh mất đi khống chế, anh cũng chỉ đấm vào bức tường phía sau lưng cô, đấm đến mức tay đầy vết máu, anh cũng không ra tay với cô.