Cô không ngạc nhiên khi anh nắm cổ tay mình, thay vào đó cô mệt mỏi chớp mắt và nhỏ giọng nói một câu.
“Mệt quá, em cũng muốn ngủ.”
Bây giờ đã là rạng sáng, trải qua nhiều chuyện lúc tối nên cô cũng rất mệt.
Sau khi nói xong, Vãn Y tự giác nhấc một bên chăn bông lên rồi bỏ dép hồng ở chân chui vào.
“...” Cơ thể anh đột nhiên cứng đờ.
Trong vòng tay đột nhiên có một luồng hơi ấm với hương thơm thoang thoảng, cô lên giường rồi trực tiếp nằm trong vòng tay anh, nhẹ nhàng úp mặt vào ngực anh
Rất mềm mại, rất thơm.
Vị trí nào đó trên ngực anh chợt run lên.
Người đàn ông sững người, trong một khoảng khắc anh không biết phải làm gì.
Nhiều năm qua anh đã gặp gỡ rất nhiều phụ nữ nhưng anh chưa từng có hứng thú với ai.
Lúc này... cô chỉ cần tựa nhẹ nhàng như vậy thôi mà lòng anh liền không tự chủ được nữa.
Anh cứng đờ hồi lâu, thật lâu sau anh mới chậm rãi cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp thuần khiết của cô gái ấy.
Mái tóc dài xinh đẹp hơi rối loạn, một sợi tóc dài còn xõa xuống chóp mũi anh tràn ngập hương thơm dễ chịu.
Đôi mắt lạnh lùng của anh ngày càng sâu.
Ánh mắt anh lặng lẽ dừng lại trên khuôn mặt đã say ngủ của cô, anh vô thức đưa tay lên, ngón tay rơi trên gò má trắng nõn và thanh tú của cô rồi từ từ di chuyển lên, cuối cùng rơi xuống vầng trán trắng nõn của cô. Bên trên có một vết sẹo vốn đã rất mờ, ánh mắt lóe lên.
Vết sẹo đó...
Nó có khi anh nhìn thấy cô lần đầu tiên.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh thấy một cô bé xinh đẹp đáng yêu đang ngồi trên xích đu vui vẻ đung đưa, cô gái nhỏ rất xinh, khi cười lên cũng rất đẹp.
Chỉ không biết tại sao khi nhìn thấy anh thì cô bé lại sợ hãi đến mức ngã khỏi xích đu, vầng trán nhỏ xinh vô tình bị thương.
Cô bé rất yếu ớt, thậm chí còn không kìm được mà khóc òa, hô hấp cũng dồn dập đến mức khó thở.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy một cô bé nào yếu ớt như vậy.
Anh không thể chịu đựng được tiếng khóc của cô nhưng anh không biết làm thế nào để cô ngừng khóc, vì vậy anh đã đe dọa cô rất ác liệt.
Sau đó, cô bé kia trở thành vợ chưa cưới của anh.
Nhưng kể từ lúc đó, mỗi khi nhìn thấy anh, cô đều tỏ ra sợ hãi và chán ghét vô cùng.
Những năm tháng này dù có cố gắng bù đắp thế nào cũng không thể bù đắp được.
Anh nghĩ rằng cô có lẽ sẽ ghét anh như thế này, mãi mãi sợ hãi anh.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ dựa vào vòng tay anh, mềm mại và ngoan ngoãn như vậy, rồi còn chìm vào giấc ngủ ngon lành mà không chút cố kỵ gì.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ bé đang say ngủ của cô, lắng nghe tiếng thở nhẹ của cô và cả những suy nghĩ của anh lúc này, cuồi cúng anh dần dần bình tĩnh lại.
Giờ phút này, anh cảm nhận rõ ràng cô đã thuộc về anh và sẽ luôn thuộc về anh.
Đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông chứa đầy sự chiếm hữu mạnh mẽ.