“Vâng, em sẽ ở bên anh ấy, sẽ không bao giờ rời xa anh ấy hay các anh nữa.” Vãn Y nhẹ nhàng gật đầu.
“Gia đình chúng ta sẽ hạnh phúc và bình yên.” Cô nở một nụ cười, khuôn mặt có vẻ yếu ớt lúc này lại đầy kiên định.
Cô ấy muốn nhìn anh trai mình kết hôn, sinh con, có một gia đình nhỏ hạnh phúc.
Cô cũng muốn chứng kiến thành công trong nghiên cứu của anh hai, giành được giải thưởng thế giới và trở thành người giỏi nhất trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học.
Cô cũng muốn thấy anh ba trở thành siêu sao được yêu thích và tỏa sáng nhất trong tương lai.
Cô vừa dứt lời thì cả phòng sách rơi vào im lặng, ba anh em kia nhìn bộ dạng cô quả quyết và nghiêm túc như vậy thì trong lòng cũng xao động.
Đặc biệt là Mộc Trạch, anh hơn em gái mình mười lăm tuổi, từ trước đến nay anh luôn xem em gái như con gái mà nuôi lớn, tuy rằng từ nhỏ cô đã có tính kiêu căng nhưng trong mắt anh, em gái anh luôn là cô gái nhỏ quý giá nhất trên đời.
Sau một lúc im lặng, Triệu Mộc Trạch lên tiếng trước, vẻ mặt anh đầy phức tạp hỏi cô.
“Vãn Y, em thật sự nghĩ kĩ rồi sao?”
“Ừ.” Vãn Y gật đầu rồi nói với anh trai của mình, “Cho nên anh cả đừng hợp tác với Quý Viễn Tùng nữa. Anh ta muốn làm thương tổn Quý Mộ Thâm thì cũng chính là làm thương tổn em.”
Nói xong cô dừng lại rồi sau đó lại tiếp tục nghiêm túc nói.
“Nếu Quý Mộ Thâm chết thì em cũng không sống nổi.”
Cô không nói những lời vô nghĩa. Cuối kiếp trước, cô và Quý Mộ Thâm đã cùng chết trong một vụ nổ du thuyền.
Nghe cô nói xong, sắc mặt Triệu Mộc Trạch biến đổi rõ rệt, anh kinh ngạc nhìn cô.
“Em yêu cậu ta đến mức này từ khi nào vậy?”
Quý Mộ Thâm quan trọng với con bé đến vậy sao?
Nghĩ đến đó anh lại thở dài.
“Haiz. Thôi quên đi.” Em gái anh đã suy nghĩ bốc đồng từ khi còn nhỏ rồi, cũng không có gì ngạc nhiên khi con bé đưa ra quyết định như vậy.
“Anh cả.” Vãn Y mở to hai mắt nhìn anh cả.
Triệu Mộc Trạch gật đầu thỏa hiệp.
“Anh cả của em nghe lời em, sẽ không liên quan gì đến Quý Viễn Tùng nữa.”
Nghe thấy lời hứa của anh, cuối cùng Vãn Y cũng nở ra một nụ cười trên khuôn mặt.
“Cảm ơn anh.” Cô cúi đầu rồi vươn tay ôm lấy Triệu Mộc Trạch.
Triệu Mộc Trạch hài lòng gật đầu.
Cô lại xoay người vươn tay ôm lấy anh hai Triệu Mộc Khanh.
Anh hai đưa tay ra vuốt ve lưng cô rồi sau đó nhẹ nhàng nói.
“Nếu sau này Quý Mộ Thâm dám bắt nạt em, anh hai của em sẽ không buông tha cho cậu ta.”
“Cảm ơn anh hai.” Vãn Y mỉm cười rồi sau đó buông anh hai ra quay đầu nhìn anh ba.
“Anh ba.”
“Đừng ôm anh, đúng là buồn nôn, ghê tởm!” Triệu Mộc Hi nói với vẻ mặt chán ghét.
Vừa dứt lời, cô gái kia đã nở một nụ cười rồi cố ý nhích lại gần đưa tay ôm lấy anh.
Mặc dù Triệu Mộc Hi trông có vẻ chán ghét nhưng cũng không từ chối.
Mặt của con bé này lại dày lên rồi!
Một giọng nói ngoan ngoãn khiến người ra yêu thương vang lên trong vòng tay của Triệu Mộc Hi.
“Về sau em sẽ bớt làm cho anh tức giận.” Vãn Y vẻ mặt nghiêm túc.
“Nói dối cẩn thận bị sét đánh.” Triệu Mộc Hi khịt mũi.
Khi Vãn Y buông anh ba ra, cô dường nhớ ra điều gì đó liền vội vàng đưa tay nâng đồng hồ trên cổ tay anh ba lên nhìn, thấy cô đi ra đã gần ba mươi phút, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô vội vàng kêu lên.
“Nguy rồi, em phải quay về.”
Cô ấy mà đi không trở lại thì chắc chắn anh sẽ lại bùng nổ!
“Em chào các anh!”
Nói xong cô liền vội vàng buông tay Triệu Mộc Hi ra rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc.