Nghe được giọng nói tức giận của anh ba, Vãn Y cũng tự trách mình.
Cô càng ngày càng cảm thấy cô ấy trước đây thật sự không biết gì, luôn nghĩ đến bản thân, cho rằng các anh sẽ luôn bảo vệ cô, che chở cô, để cô tùy ý làm bậy.
Cô đỏ bừng mắt nhìn Triệu Mộc Hi đầy vẻ tội lỗi.
Nhìn thấy hai mắt cô đỏ bừng, Triệu Mộc Hi vẫn không chút động lòng mà tiếp tục khinh bỉ nói những lời độc địa.
“Khóc cũng vô dụng, em cho rằng khóc rồi anh sẽ không mắng em sao?”
Khi Triệu Mộc Hi vừa nói xong, Vãn Y không kìm được mà nhào vào ôm lấy anh.
Sắc mặt Triệu Mộc Hi lập tức thay đổi khi nhìn cô em gái khó ưa trong vòng tay, giọng nói nhẹ nhàng đầy tội lỗi của cô gái liên tục vang lên.
“Anh ba, em xin lỗi. Em sẽ không bao giờ để các anh phải khổ sở vì em nữa!” Vãn Y khóc nức nở trong tay anh, nước mắt cũng rơi trên người anh.
Mộc Hi sửng sốt trong giây lát, kinh ngạc nhìn xuống cô em trong vòng tay mình, trên khuôn mặt đẹp trai của anh đầy vẻ khó hiểu.
Nói cũng lạ, từ nhỏ con bé này đã khiến anh phải ghét, thuở nhỏ cô đã thích khóc, mỗi lần cô khóc là anh chỉ muốn đánh cô, đánh cho cô câm miệng.
Nhưng lúc này nghe tiếng khóc tự trách buồn bã của cô, anh lại hơi sững sờ một lúc, anh cũng không đẩy cô ra như những lần trước.
Đây là lần đầu tiên trong từng ấy năm qua anh... sinh ra cảm giác đau lòng đối với con bé kho ưa này.
“Đủ rồi, lão tam, em muốn bị đánh không?” Lúc này, Triệu Mộc Trạch cuối cùng cũng không nhịn được cơn tức giận mà cầm lấy chiếc thước ở bên cạnh lên!
Thằng nhóc hôi hám này từ nhỏ đã thích ăn hϊếp em gái, quá đáng ghét!
“Em gái, đến với anh, đừng khóc.” Triệu Mộc Khanh ở một bên bày ra vẻ mặt ôn nhu đưa tay cho Triệu Vãn Y vì sợ cô vô tình bị thương.
“...” Triệu Mộc Hi nhìn anh cả sắp đánh người với vẻ mặt nghẹn uất khó chịu.
Vãn Y đang ở trong tay Triệu Mộc Hi giật mình, cô đột nhiên ngẩng đầu lên rồi mang vẻ mặt căng thẳng quay người bảo vệ trước mặt anh trai, cô nhìn Triệu Mộc Trạch hai mắt đỏ bừng.
“Anh cả, đừng đánh anh ba.”
Anh ba tuy có vẻ khó hòa đồng, hay nói những lời độc địa nhưng thật ra anh lại nhân hậu, cũng rất nhạy cảm nên kiếp trước mới bị dư luận ác ý đẩy vào chỗ chết.
Lần này cô không thể để điều đó xảy ra nữa.
“...” Triệu Mộc Hi kinh ngạc nhìn con bé đứng chặn trước mặt.
Đây là lần đầu tiên con bé không hiểu chuyện này bảo vệ anh kể từ nhỏ đến lớn.
Triệu Mộc Trạch mang vẻ mặt nghiêm túc có chút phức tạp.
“Nó bắt nạt em, nó nên bị đánh.”
Nhưng mà Vãn Y lắc đầu, “Anh ba không bắt nạt em.” Lúc này, cô nghĩ tới điều gì đó rồi nói thêm.
“Quý Mộ Thâm cũng không có bắt nạt em.”
Nghe cô nói xong, ba anh em nhà họ Triệu đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Thực sự cậu ta không có uy hϊếp em?” Triệu Mộc Trạch nghiêm túc hỏi cô.
“Em gái, đừng sợ, cho dù anh ta có uy hϊếp em thì bọn anh cũng sẽ bảo vệ em.” Triệu Mộc Khanh cũng nói với cô.
“Anh ấy không uy hϊếp em, cũng không bắt nạt em.” Vãn Y lắc đầu, gương mặt trắng ngần nghiêm túc vô cùng.
“Anh ấy có thể cho em cả mạng sống của mình.”
Quý Mộ Thâm yêu cô ấy hơn bất cứ ai trên thế giới này, thậm chí còn vì cô mà phát điên vì cố chấp.
Vì vậy, cô không muốn làm tổn thương anh nữa.
“Cho nên em không còn ý định đào hôn?” Triệu Mộc Trạch không nhịn được hỏi, một thời gian không gặp, con bé này hình như đã trưởng thành lên rất nhiều.