Cô chưa từng gặp người nào đáng sợ như vậy.
Cho nên sau lần đó, cô đã ghi thù với cái ánh mắt đáng sợ của thanh niên kia, còn sự ghét bỏ của cô đối với Quý Mộ Thâm cũng bị chôn sâu trong đáy lòng kể từ đó.
Về sau, vì hai nhà đã có giao ước, nên cô đính hôn với anh nhưng trong lòng cô cực kỳ chống cự, liều mạng muốn trốn thoát, thoát khỏi người đàn ông đáng sợ đó.
""Vãn Y, có phải là Quý Mộ Thâm dùng cách gì đó để uy hϊếp em không?"" Triệu Mộc Khanh hỏi cô với vẻ lo lắng.
""Không có, lời em mới nói là nghiêm túc, sau này em sẽ chung sống thật tốt với anh ấy, cho nên mọi người cũng không cần vì em mà thù oán anh ấy."" Triệu Vãn Y khẽ lắc đầu, trả lời bằng giọng dịu dàng.
Nghe cô nói vậy, Triệu Mộc Khanh cau mày, sau đó nói với cô.
""Em không cần lo cho mọi người mà nói mấy lời trái với lòng mình vậy đâu, chuyện lần này anh cả đã tìm được cách giải quyết rồi.""
Thấy các anh không tin mình, Triệu Vãn Y lưỡng lự, sau đó tỏ ra vô cùng nghiêm túc và kiên định.
""Em nghiêm túc đó!""
Triệu Mộc Trạch và Triệu Mộc Khánh đều ngạc nhiên nhìn cô.
Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp ấy lúc này hiện ra ánh sáng... Sáng ngời trong suốt, tràn đầy chân thành.
Phòng khách đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Hai người Triệu Mộc Trách và Triệu Mộc Khánh đều bỗng chốc im lặng.
Nhất là vẻ mặt lúc này của Triệu Mộc Trạch, biểu cảm nặng nề vô cùng.
Còn anh ba Triệu Mộc Hi ngồi bên cạnh dựa vào ghế sô pha, nhìn thật kỹ khuôn mặt kiên quyết của em gái mình rồi khẽ lắc đầu.
""Anh cả, anh hai, hai anh sao vậy..."" Thấy hai anh của mình có biểu hiện hơi sai sai, Triệu Vãn Y cũng nghi hoặc, nhìn hai người với vẻ khó hiểu.
Triệu Mộc Trạch và Triệu Mộc Khanh liếc mắt nhìn nhau, nhưng không ai nói gì.
Triệu Vãn Y càng thấy bất thường, thế nên lập tức quay đầu đưa mắt nhìn Cố Cửu ở bên cạnh.
Thấy cô đột nhiên lại nhìn mình, Cố Cửu giật mình, lùi về phía sau một bước theo bản năng, đang định chuồn đi thì giọng của Triệu Vãn Y vang lên.
""Cố Cửu, có phải là mấy người anh cả có chuyện gì giấu tôi không?""
Cố Cửu sững sờ, vô thức nhìn thoáng qua Triệu Mộc Trạch, sau đó cười trừ trả lời.
""Cô à, cô lo nghĩ quá nhiều rồi, Triệu tổng sao có thể giấu cô cái gì được chứ.""
Triệu Vãn Y không tin nhưng vẫn tiếp tục nói với anh ta.
""..."" Cố Cửu bị ép nhìn về phía cô, nhưng mới đối mặt được có mấy giây, vốn dĩ anh ta cũng không nói dối được nên lập tức bại trận, bất lực nói.
“Triệu tổng vì cô nên đã hợp sức với nhà họ Quý, định sẽ khai trừ Quý Mộ Thâm, bây giờ có lẽ là đã ra tay rồi.""
Lời của Cố Cửu vừa dứt, Triệu Vãn Y lập tức sững sờ, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.
Anh cả cô và nhà họ Quý muốn khai trừ Quý Mộ Thâm sao?
Cho nên.... Anh cả mới cố tình lừa cô về.
""Cố Cửu!"" Giọng nói nghiêm nghị của Triệu Mộc Trạch vang lên.
Triệu Vãn Y trở nên hoảng hốt, trong đầu chỉ còn văng vẳng lời mà Cố Cửu vừa nói, bây giờ chắc là đã ra tay rồi....
Trong lòng cô đột nhiên rối bời, theo bản năng lập tức muốn quay lưng chạy ra ngoài, muốn đi ngăn họ lại.
Nhưng lại bị Triệu Mộc Trạch đưa tay kéo lại.
""Vãn Y, bên ngoài rất nguy hiểm, em đừng có chạy lung tung.""
Người của nhà họ Quý sắp xếp định nhân dịp ngày giỗ mẹ của Quý Mộ Thâm, ra tay ở nghĩa trang vắng vẻ, những người đó sẽ không quan tâm đến người ngoài.
Nhưng vành mắt của Triệu Vãn Y đỏ bừng, luống cuống nắm lấy tay của Triệu Mộc Trạch, giọng nói cầu xin vội vã.
""Không kịp nữa rồi, anh cả, anh mau dẫn em đi gặp anh ấy đi!""