Đôi tay mềm mại của cô vòng qua eo anh, động tác vô cùng tự nhiên, không có một chút sợ hãi hay xa lánh.
Lúc này, họ cũng giống như những cặp đôi bình thường, không thể giải thích được... nó mang lại cho anh một chút ấm áp trong lòng.
Triệu Vãn Y lấy quần giúp anh đo vòng eo, sau đó thỏa mãn đưa tay lại, nhẹ giọng nói.
"Chiếc quần cũng vừa vặn."
Nói xong cô liền đem quần tây đưa cho nhân viên bán hàng đang kinh ngạc chưa kịp phục hồi lại, lễ phép nói.
"Tôi muốn bộ này, làm ơn bọc lại cho tôi."
“Vâng ạ, xin mời đến đây thanh toán hóa đơn.” Nhân viên hoàn hồn, vội vàng gật đầu, cầm lấy quần áo xoay người đi đến quầy thu ngân.
Triệu Vãn Y đi theo lấy điện thoại di động ra xem, mới phát hiện trong tài khoản chỉ còn một ít tiền.
Điện thoại di động của cô là đồ mới, tài khoản dùng mật khẩu đăng nhập chỉ có một ít tiền, vừa rồi cô đã tiêu hết tiền để mua sách cho Lâm Mạn.
Cô hơi sửng sốt, sau đó xoay người cầm điện thoại di động quay lại trước mặt Quý Mộ Thâm.
Anh vừa cởi bộ đồ mới mặc ra, vừa thấy cô đi tới, anh cau mày nhìn cô, tình cờ liếc nhanh vào màn hình điện thoại di động của cô anh liền biết cô đến vì cái gì.
“Không phải là muốn mua đồ cho tôi à?” Anh cau mày cố ý hỏi cô.
Khi giọng nói này phát ra, Triệu Vãn Y có một chút xấu hổ, vậy là cô mỉm cười giải thích với anh.
"Chúng ta đã là vợ chồng rồi, giữa vợ chồng đâu có cần quan tâm nhiều như vậy đâu."
Sau khi cô nói xong, người đàn ông khịt mũi lạnh lùng hỏi cô với vẻ mặt không vui.
"Đã biết chúng ta là vợ chồng mà còn dám chạy trốn?"
Nếu cô đã hiểu rõ bọn họ là quan hệ vợ chồng thì sao hôm nay cô còn dám chạy trốn?
"Em thực sự không có muốn trốn mà..." Triệu Vãn Y thở dài, nhìn anh với vẻ mặt đau khổ.
Đúng là cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch nỗi oan này.
Cũng không biết có phải là gì oan ức hay không, đôi mắt long lanh kia đột nhiên hơi đỏ lên.
Khi nhìn thấy điều này, biểu cảm trên khuôn mặt Quý Mộ Thâm hơi thay đổi, đôi mắt anh khựng lại vài giây trên đôi mắt khẽ ửng đỏ của cô.
Tâm trạng anh vì đôi mắt ấy mà hơi bối rối.
Anh thoáng im lặng một lát, sau đó quay đầu liếc nhìn Hạ Sơn.
Hạ Sơn hiểu ý, vội vàng đi thanh toán hóa đơn.
Quý Mộ Thâm liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh mình thật sâu, môi anh mím lại.
"Lên xe đi."
Giọng nói vừa dứt, anh quay người rồi bước ra ngoài cửa hàng.
“Mời cô chủ.” Hạ Sơn bước tới, đưa tay ra làm một cử chỉ mời về phía Triệu Vãn Y.
Triệu Vãn Y thở dài, vô thức liếc nhìn Lâm Mạn vừa rồi còn sợ hãi không dám nói lời nào mà kinh ngạc nhìn cô.
Thấy cô chuẩn bị rời đi, Lâm Mạn vội vàng đặt hết sách xuống, không yên lòng mà nắm lấy tay cô.
“Vãn Y… anh ta thực sự là vị hôn phu biếи ŧɦái của cậu dods sao?” Thật sự rất đáng sợ, chẳng trách Triệu Vãn Y lại sợ anh như vậy.
Hơn nữa, cô ấy thực sự đã kết hôn rồi?
Có phải cô ấy bị ép cưới không?
Ngay khi từ vị hôn phu biếи ŧɦái vừa thốt ra, bóng lưng của người đàn ông vừa đi tới cửa tiệm liền dừng lại, tuy chỉ là phía sau nhưng Triệu Vãn Y vẫn cảm thấy ớn lạnh...
Cô thầm nói không ổn rồi, bất lực liếc nhìn Lâm Mạn, sau đó nhẹ giọng khuyên.
"Cậu về ký túc xá trước đi, nhớ đọc xong mấy cuốn sách đó đấy, đừng chạy lung tung."
"Cũng được, vậy thì cậu cũng phải cẩn thận..." Lâm Mạn gật đầu, không an lòng mà liếc cô một cái.
Triệu Vãn Y mỉm cười với cô ấy, sau đó quay người bước ra ngoài, đi theo bóng dáng của người đàn ông.