Sự hoang tưởng của anh đối với cô gần như đã trở thành một căn bệnh tâm thần, trước đây cô không thể hiểu được, nghĩ rằng anh thật bệnh hoạn và khủng khϊếp.
Nhưng sau bao nhiêu trải nghiệm, cô dần hiểu ra hành vi bệnh hoạn của anh.
Anh không biết đối xử tốt với người khác, bởi vì anh chưa bao giờ có được sự ấm áp nên anh không tin sẽ có ai chịu đối xử tốt với mình, anh chỉ biết dùng biện pháp mạnh mẽ để giữ cô ở lại bên mình.
Chắc anh tưởng cô trốn đi lần nữa nên mới chặn cô ở đây như muốn ăn thịt người thế này.
Ngay khi Triệu Vãn Y thầm thở dài trong lòng, đột nhiên cảm thấy có chút xót xa trước người đàn ông có vẻ mặt kinh khủng, luôn bị mọi người khϊếp sợ này, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lại vang lên.
“Người mà hai năm nay mưu tính bỏ trốn mười lần không đủ tư cách để nói ra những lời như vậy.” Anh lầm lì nhìn cô hừ lạnh.
Khuôn mặt nghiêm trọng đầy lạnh lùng.
Cho dù cô nói điều này cả trăm lần, anh cũng sẽ không tin!
Khi lời nói của anh rơi xuống, đôi tay Triệu Vãn Y đang giúp anh cởi bỏ bộ đồ chợt khựng lại, bị anh chặn lời, thật không còn gì để nói.
"..."
Nếu anh không nói ra, cô thật sự không biết mình đã cố gắng trốn đi nhiều lần như vậy đâu đấy.
Cô sững sờ một lúc rồi mới hoàn hồn, cô cũng không nói gì mà chỉ lẳng lặng cởi bộ đồ của anh ra, đưa cho vệ sĩ, sau đó vươn tay cầm lấy bộ đồ mới, cổ áo vén lên. trải ra.
Người đàn ông cụp mắt nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, vẻ mặt vừa tức giận vừa khϊếp sợ, rồi tự nhiên... dần dần bình tĩnh lại.
Triệu Vãn Y cầm bộ đồ đi vòng sau lưng anh, sau đó nhẹ nhàng nói.
"Hãy giơ tay lên đi, thử xem."
Dáng người cao lớn đứng thẳng người, sau khi nghe thấy giọng nói của cô, anh vô thức mím chặt đôi môi mỏng, sau đó cứng rắn xòe hai tay ra.
Nhưng trong tiềm thức lại cau mày.
Anh không hiểu tại sao anh lại nghe lời của cô nhóc xấu xa liên tục nói dối anh này.
Chỉ cần nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, anh liền sẽ ngơ ngẩn mà nghe theo...
Triệu Vãn Y nhón chân lên giúp anh mặc bộ quần áo vào, sau đó xoay người đi đến trước mặt anh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của anh lên, đưa tay ra với vẻ dịu dàng, giúp anh kéo thẳng đường viền cổ áo, sau đó giúp anh cài cúc áo lại.
Cô lùi lại một bước, nhìn vào bộ vest vừa vặn hoàn hảo của người đàn ông, trên mặt nở một nụ cười mãn nguyện.
"Vừa như in."
Bộ quần áo này dường như thực sự được thiết kế để dành riêng cho anh.
Anh hoàn toàn kiểm soát được bộ đồ này, mặc còn đẹp hơn người mẫu rất nhiều.
Quý Mộ Thâm cau mày, liếc xuống bộ đồ cô vừa mặc cho anh, nhiệt độ giữa các ngón tay cô dường như vẫn còn lưu lại trên đó...
Nó khiến người ta bỗng mềm lòng một cách không thể giải thích được.
Anh im lặng một lúc rồi ngước mắt lên liếc cô gái đang dịu dàng nhìn anh.
“Xấu hoắc.” Anh hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng cùng giả bộ khinh thường.
Một bộ quần áo cũng chỉ là quần áo mà thôi, không đủ để anh hạ xuống lòng đề phòng đối với cô.
Nghe anh nói như vậy, Triệu Vãn Y cũng không tức giận, lấy chiếc quần tây trong bộ đồ rồi lại đi đến chỗ anh.
Quý Mộ Thâm đang nhìn xuống cô, thấy cô đột nhiên kéo góc áo của bộ vest trên người anh, rồi đột nhiên dựa vào eo quần anh.
Đôi tay mềm mại kéo cạp quần anh, ôm lấy vòng eo săn chắc của anh thành nửa vòng tròn, như thể ra hiệu điều gì đó.
Nhưng vào lúc này, khuôn mặt cô đột nhiên cúi xuống, vừa đúng dựa vào trong ngực anh...
"..." Cô đột nhiên tới gần, hơi cúi đầu xuống, chóp mũi tràn đầy mùi thơm mềm mại của dầu gội trên người.