Một lúc sau, khuôn mặt nghiêm nghị đó lại trở về vẻ kinh khủng như thể muốn ăn thịt đồng loại.
Cô ấy tự tạo cho mình vẻ ngoài xấu xí này là để dễ dàng trốn thoát sao?
Mà ngay lúc này, người phụ nữ đột nhiên đưa tay lên, trên tay cầm một bộ quần áo, nghiêng người trước mặt anh rồi ra hiệu.
"Xem ra rất vừa người đấy."
Khuôn mặt hơi cúi xuống của cô gái mang đầy biểu cảm dịu dàng ôn nhu, cứ như cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự tức giận của anh, lại còn đang chăm chú xem bộ đồ trên người anh.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô rơi xuống, biểu hiện trên khuôn mặt của người đàn ông chợt đông cứng lại.
Sau hai giây khựng lại, anh mới từ từ hạ đôi mắt nguy hiểm xuống, nhìn vào bộ vest của đàn ông mà cô đặt trước mặt anh.
Sau đó nhíu mày lại một chút, khi ngước mắt lên, anh lại bắt gặp khuôn mặt dịu dàng như nước của cô.
Dáng người anh hơi cứng lại, nét mặt càng lúc càng sâu.
Ngay cả khi trang điểm đậm, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy vẫn lộ ra vẻ dịu dàng lay động lòng người.
Sự dịu dàng… như thể có thể làm tan chảy mọi thứ một cách dễ dàng, cơn tức giận trong l*иg ngực mà anh muốn trút bỏ khi mới đến bỗng như bị tắc nghẽn lại.
Hạ Sơn và những vệ sĩ khác trong cửa hàng cũng lộ rõ vẻ ngạc nhiên sau khi chứng kiến cảnh này.
Cô Triệu cũng không rõ là mình ngày càng táo bạo hay sao, lần đầu tiên bỏ chạy mà bị bắt, cô luôn nghĩ cách phá đám, nhưng bây giờ thì tốt hơn rồi, hoặc là ôm lấy cậu chủ đầy kỳ lạ, hoặc là giống một người rãnh rỗi như bây giờ, đổi một gương mặt dịu dàng mà nhìn cậu chủ của bọn họ...
Lâm Mạn, người đã tránh sang một bên trong suốt một lúc lây cũng hoàn toàn bị sốc trước cảnh tượng ấy.
Triệu Vãn Y ướm bộ đồ vào người anh, cuối cùng lộ ra vẻ hài lòng.
"Số đo hẳn là vừa vặn, anh mau đi thử đi." Cô ngẩng đầu lên rồi nhìn anh, khẽ mỉm cười.
"..." Người đàn ông híp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Trong ánh mắt cảnh giác đồng thời hiện lên một chút kinh ngạc, tựa hồ vẫn còn đề phòng cô.
Nhìn thấy điều này, Triệu Vãn Y khẽ thở dài rồi kiên nhẫn đưa bộ đồ trong tay cho vệ sĩ.
Người vệ sĩ hoàn hồn, vội vàng đưa tay ra đón.
Hai tay Triệu Vãn Y trống rỗng, tiến lên một bước, dựa vào gần người anh.
Quý Mộ Thâm nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm.
Lúc này, cô đột nhiên giơ hai tay lên đến trước ngực anh, bắt đầu cởi cúc áo khoác của anh, tự mình giúp anh thay bộ đồ.
Khoảnh khắc bàn tay mềm mại của cô chạm vào ngực anh, đôi mắt của người đàn ông nhắm chặt lại, anh đột nhiên đưa tay lên nắm lấy bàn tay đang bồn chồn của cô.
Anh nhíu mày thật chặt, ánh mắt càng thêm sắc bén, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn không nhìn ra được âm mưu nào của cô.
Vẻ mặt cảnh giác của anh khiến Triệu Vãn Y có chút bất lực, vì vậy cô phải nhẹ giọng nói với anh.
"Em giúp anh thử bộ đồ, nếu không mua xong lại không vừa người thì không hay."
Giọng cô trầm xuống, bàn tay to lớn của người đàn ông đang giữ lấy tay cô khẽ run lên.
Cô chạy ra ngoài... chỉ để giúp anh mua quần áo?
Khi anh nhìn chằm chằm vào cô, Triệu Vãn Y thu tay lại khỏi lòng bàn tay anh, sau đó giúp anh cởi cúc áo.
Dáng người có chút cứng ngắc, nhưng đôi mắt sắc bén kia đang nhìn chằm chằm cô thật chặt, như thể nếu như anh không để ý thì cô sẽ biến mất…
Tuy rằng biểu hiện trên mặt anh vẫn có chút lạnh lùng, nhưng so với vẻ mặt đáng sợ lúc mới tới đã tốt hơn rất nhiều.
Nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chặp của anh, trong lòng Triệu Vãn Y thở dài.
“Đừng tức giận, em sẽ không chạy trốn nữa đâu.” Cô nhẹ giọng nói với anh, trong giọng điệu như có chút dỗ dành.