Sau khi Triệu Vãn Y nói xong, trên gương mặt Lâm Mẫn lại lộ ra vẻ khó hiểu.
"Nhưng mà tại sao tất cả chúng đều là sách để phân biệt tra nam vậy?"
“Cậu không biết, bây giờ tra nam thích lừa gạt những loại con gái đơn thuần dễ nói chuyện như cậu vậy đó, cậu muốn ăn đồ ngọt, nhưng đừng có thấy người khác tùy tiện cho một viên kẹo đường liền bị lừa gạt!" Khuôn mặt Triệu Vãn Y lo lắng nhìn cô ấy.
Cô ấy là kiểu người quá đơn thuần quá dễ nói chuyện, lại bởi vì từ nhỏ gia đình không trọn vẹn quá mức thiếu thốn tình cảm, cho nên cô ấy đã bị tên đàn ông xấu xa kia dùng chút lòng tốt, lừa gạt đến mức cả người cả tiền cũng đều không còn.
Nghĩ đến đây, Triệu Vãn Y lại nhịn không được bổ sung thêm một câu.
"Sau này nếu như cậu muốn đi dạo phố thì cứ đến tìm tớ, đừng tùy tiện đi cùng với những người đàn ông khác ra ngoài, yêu đương chẳng có gì hay ho cả đâu."
“Ừm, Vãn Y, cậu đối xử tớ tốt thật đấy, những cuốn sách này tớ sẽ cẩn thận đọc hết.” Lâm Mẫn nhìn cô có chút cảm động.
Nghe cô ấy nói như vậy, trên gương mặt Triệu Vãn Y cuối cùng cũng lộ ra vẻ hài lòng, sau đó lại cầm lấy một cuốn sách "Một trăm lợi ích của việc không được yêu" đặt vào trong tay cô ấy, như vậy mới hài lòng vỗ vỗ tay.
"Đi thôi, đi tính tiền."
Cho dù cả đời này cô ấy không yêu đương cũng vẫn tốt hơn là bị một tên đàn ông xấu xa lừa gạt đến trắng tay, cuối cùng chết trong oán hận.
Sau khi ra khỏi hiệu sách, Lâm Mẫn ôm một chồng sách nặng trịch, vui vẻ đi theo phía sau lưng Triệu Vãn Y.
Triệu Vãn Y lại đi dạo với cô ấy một vòng, mua một ít đồ ăn vặt, lựa hai bộ quần áo.
Cô định quay lại trường học vào buổi sáng để kịp với thời gian kế hoạch chương trình dạy học, như vậy sẽ tránh được rất nhiều rắc rối.
Còn nửa tiếng nữa, hai người vừa vặn đi ngang qua một cửa hàng thời trang nam, Triệu Vãn Y đã bị người mẫu ma nơ canh đẹp trai trưng bày trong cửa kính thu hút tầm mắt.
Người mẫu đặt trong cửa kính, thân hình cao lớn lại thon dài, có phần giống với dáng người của Quý Mộ Thâm, bộ đồ đen trắng đã được sửa đổi thành bộ tây trang công sở mặc trên người người mẫu, vô cùng đẹp trai!
"Wow, đẹp thật..." Lâm Mẫn đứng bên cạnh ôm đồ cũng tò mò nhìn vào bên trong, trên gương mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc, sau đó không khỏi nhỏ giọng thì thào nói một câu.
"Người như thế nào mới có thể nắm giữ khí chất của bộ quần áo này đây, chẳng trách trong cửa hàng này lại không có ai."
Những người đàn ông cả khuôn mặt lẫn dáng người đều phổ thông mà mặc bộ quần áo này lên tuyệt đối không đẹp được, có lẽ chỉ có dáng người tỉ lệ giống như người mẫu, khuôn mặt dễ nhìn mới có thể phù hợp với thiết kế của cửa hàng này.
Ngay lúc Lâm Mẫn còn đang nhìn chằm chằm người mẫu đẹp trai ngoài trong cửa kính, Triệu Vãn Y đang đứng ở bên cạnh đột nhiên quay người bước vào.
"Chúng ta vào xem thử chút đi."
Lâm Mẫn vội vàng đi theo sau.
Sau khi Triệu Vãn Y vào cửa liền trực tiếp nhìn về phía bộ tây trang trên người người mẫu.
Chất lượng của bộ quần áo vô cùng tốt, không giống như những bộ tây trang công sở thông thường, các bộ phận chi tiết cắt may đều được thiết kế cẩn thận, hơn nữa cổ tay áo còn được thêu hoa văn vàng một cách tinh xảo, từng chi tiết đều được gia công vô cùng tinh tế, rất độc đáo, rất bắt mắt, đẹp hơn nhiều so với những bộ tây trang đơn điệu trong tủ quần áo của Quý Mộ Thâm.
Khi cô nhìn thấy bộ quần áo này, trong tâm trí cô vô thức hiện lên dáng vẻ của người đàn ông ấy.
Bộ quần áo này có lẽ chỉ có Quý Mộ Thâm mới có thể mặc đẹp hơn cả người mẫu mà thôi, bộ tây trang này dường như được thiết kế riêng cho dáng người của anh vậy.
Khi Triệu Vãn Y đang nhìn chằm chằm vào bộ quần áo, Lâm Mẫn bên cạnh vô thức liếc nhìn qua giá trên thẻ, sau đó lại kinh ngạc kêu lên một tiếng.
"Wow, đắt quá..."
Bộ đồ này không chỉ phong cách thiết kế không phù hợp với người bình thường, mà ngay cả giá cả người bình thường cũng không thể nào phù hợp.