Hạ Sơn là người lái xe, anh ta liếc nhìn bến tàu có phần hoang vắng trước mặt, trên khuôn mặt hiện lên vẻ khó xử, anh ta nhìn gương mặt lạnh lùng có phần đáng sợ của người đàn ông kia qua gương chiếu hậu rồi khẽ thì thầm.
"Cậu chủ, tôi không nhìn thấy chiếc thuyền nào cả. Chắc là nhà họ Triệu đã đưa người đi rồi."
“Vậy thì đuổi theo!” Giọng nói thô bạo của người đàn ông kia vang lên, anh lạnh lùng nhìn vào bến tàu vắng lặng.
"Nhưng cứ đuổi theo thế này thì cũng không phải cách hay, cô Triệu vẫn sẽ..."
Hạ Sơn còn chưa nói hết lời thì người đàn ông kia đã liếc anh ta bằng ánh mắt như sắp sửa ăn thịt người, Hạ Sơn vội vàng ngậm miệng lại không dám nói tiếp.
“Chuẩn bị thuyền ra khơi đuổi theo ngay lập tức!” Anh cố gắng hết sức kìm nén cơn tức giận trong người, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh lại.
Dù cô có chạy trốn đến bất kì đâu trên thế giới này thì anh cũng sẽ tìm cô về!
Trái tim anh thuộc về cô, và cô cũng mãi mãi chỉ có thể là của anh!
“Dạ.” Hạ Sơn gật đầu nhưng vừa mới cất giọng đột nhiên có hai người bước xuống từ trên chiếc xe đậu ở bến.
Một nam một nữ.
Người đàn ông kia là vệ sĩ của nhà họ Triệu mà cô gái kia đang mặc bộ váy cưới màu trắng, dáng người cô mảnh khảnh, mái tóc xoăn bồng bềnh rất động lòng người…
Người đàn ông kia thoáng giật mình, “Là cô Triệu.” Hạ Sơn nói.
Không ngờ bọn họ vẫn chưa rời đi, chẳng phải nhà họ Triệu đã sắp xếp đưa cô ấy đi trốn rồi sao.
Hạ Sơn vừa dứt lời thì cửa xe đã bị đẩy ra, anh mang bộ mặt u ám bước xuống xe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái trên bến tàu.
Đôi đồng tử lạnh lùng ấy chợt thắt lại!
Cô ấy vẫn chưa rời đi...
Nhưng mà anh chưa kịp bước tới đã thấy cô nở một nụ cười rất tươi khi nhìn thấy bóng dáng của anh.
Nụ cười nhẹ nhàng xinh đẹp như gió xuân khiến vẻ mặt anh khẽ giật mình.
Sau khi trưởng thành, đây là lần đầu tiên cô cười với anh như thế này.
...
Bên cạnh xe, Cố Cửu liếc nhìn người lái xe và vệ sĩ đã bị anh ta và Triệu Vãn Y trói trên xe, sau đó quay sang nhìn Triệu Vãn Y đứng bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Anh ta không biết tại sao cô đột nhiên thay đổi quyết định như vậy .
"Cô chủ, cô phải suy nghĩ cho thật kĩ, nếu quay trở lại cô sẽ không thể..."
Cố Cửu chưa kịp nói xong thì cô gái bên cạnh đã đột nhiên chạy về phía người đàn ông kia.
Triệu Vãn Y chạy nhanh về phía người đàn ông mặc bộ âu phục cưới màu đen, vừa nhìn thấy sắc mặt đáng sợ quen thuộc của anh, trong lòng lộ ra một tia mừng rỡ, cô nhìn anh nở nụ cười.
Ánh mắt của người đàn ông đắm chìm vào nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt cô, trong lòng đột nhiên có chút ngây ngẩn.
Triệu Vãn Y mỉm cười, sống mũi đột nhiên hơi cay, cô không kìm lòng được mà kích động nhào vào trong ngực anh.
“A Thâm… Em về rồi!” Cô dựa mặt vào trong ngực anh, cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc rồi nhịn không được khẽ gọi anh.
Nhiệt độ nóng bỏng quen thuộc trên cơ thể người đàn ông ấy khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, cảm giác đau đớn truyền tới từ bàn chân bị bong gân cũng thuyên giảm đi rồi.
Mặc dù tất cả những điều này giống như một giấc mơ nhưng hơi thở và nhiệt độ trên cơ thể anh lại quá quen thuộc.
Hơi thở thơm tho mềm mại khiến anh nhớ thương chợt đến gần khiến cơ thể anh cứng đờ, anh từ từ cụp mắt xuống, kinh ngạc nhìn cô gái đang úp mặt vào ngực anh.
Ngây người một lúc!
“Em… vừa gọi tôi là gì?” Anh mấp máy môi, giọng nói có chút khàn khàn, toàn thân như đeo đầy chì, cứng đờ tại chỗ không thể động đậy.
Cô gọi anh là... A Thâm?