Để thoát khỏi Quý Mộ Thâm, cô đã phải rời xa gia đình và bạn bè, từ bỏ việc học và sự nghiệp.
Trở thành một cô tư vô dụng, không biết cái gì của nhà họ Triệu trong miệng mọi người.
Cũng tạo cơ hội cho những người có tâm tư nham hiểm.
Sau một lúc ngây ngẩn, Vãn Y mới mở miệng đáp lại.
"Gần đây tớ hơi bận nhưng đã giải quyết xong rồi."
"Vậy tốt rồi, sáng nay cậu có đến không? Buổi sáng có tiết học."
"Được, mình sẽ đến, gặp lại nhau sau nhé." Vãn Y trả lời.
Nói chuyện xong, Vãn Y cúp điện thoại rồi đi đến phòng thay đồ ở sâu trong phòng ngủ của Quý Mộ Thâm.
Kể từ khi kết hôn, hầu hết đồ trong phòng quần áo của Quý Mộ Thâm đều là đồ của cô, quần áo, giày dép rồi phụ kiện, nhưng trước đây cô chưa bao giờ để ý những thứ này.
Bây giờ cô mới bình tĩnh để ý tới, phát hiện ra rằng quần áo của cô ấy thực sự rất nhiều, tất cả đều là bộ sưu tập mới theo từng mùa.
So với quần áo đa kiểu dáng của cô, quần áo của Quý Mộ Thâm đơn điệu hơn nhiều chỉ chiếm một phần nhỏ trong phòng, nhìn sơ qua thì hầu như đều là áo sơ mi trắng đen mà anh thường mặc ở nơi làm việc, quần áo đều là đặt may, rất gọn gàng và không có nếp nhăn trên áo.
Mặc dù trang phục của anh đơn điệu nhưng gu thẩm mỹ của anh rất tốt, hầu hết những chiếc áo sơ mi và bộ vest nam này đều rất đẹp về mẫu mã và họa tiết, đặc biệt bắt mắt khi khoác lên người anh, anh cao gần 1,9 mét, dáng người còn đạt tỉ lệ cân đối.
Vãn Y đứng ở trước tủ quần áo của Quý Mộ Thâm ngây người một lúc, sau đó cô mới hoàn hồn quay đầu tìm một chiếc quần dài denim và áo phông chữ T đơn giản cùng đôi giày bệt thoải mái rồi đi thay quần áo...
...
Khi cô mặc quần áo và đi xuống nhà, người giúp việc lo lắng đi theo.
"Cô chủ, cô đi đâu vậy." Giúp việc sợ cô nhân cơ hội bỏ chạy.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của người giúp việc, Vãn Y cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng.
"Hôm nay tôi có tiết học, tôi muốn đi học."
Người giúp việc rất đề phòng không dám để cô đi mà vội vàng đi lấy điện thoại.
"Cái này... cô đợi một chút để chúng tôi đi hỏi."
Một lúc sau, người giúp việc cầm điện thoại đang kết nối cuộc gọi quay lại và đưa điện thoại cho cô.
"Cô chủ, cậu chủ có chuyện muốn hỏi cô."
"Alo." Cô vừa nói thì nghe thấy giọng nói nguy hiểm của người đàn ông qua điện thoại di động.
"Em đi đâu vậy?"
"Sáng nay em có tiết học, em muốn đi học." Cô vội vàng trả lời.
Đầu dây bên kia trở nên im lặng.
Một lúc sau, giọng nói nghi ngờ của người đàn ông vang lên.
"Cơ thể của em không còn khó chịu sao?"
Triệu Vãn Y giật mình một cái, sau đó mới nhớ tới ngày hôm qua cô cố ý giả bộ chóng mặt để rời khỏi đảo, vậy là cô lại giả bộ ho khan một tiếng nói.
"Khụ... Em đã khỏe hơn rồi, đầu không còn cảm giác choáng váng nữa nhưng cổ họng hơi khó chịu, chân cũng không đau nhiều. Chỉ cần em đi từ từ thì sẽ không sao."
"Nếu còn khó chịu thì ở nhà nghỉ ngơi đi!" Giọng nói mạnh mẽ của người đàn ông vang lên từ điện thoại.
Nghe thấy giọng điệu mạnh mẽ rất quen thuộc kia, Vãn Y khẽ thở dài trong lòng.
"Ừ, nếu anh không vui thì em sẽ không đi ra ngoài nữa. Em sẽ ở nhà chờ anh trở về." Vãn Y nói với vẻ tiếc nuối, bộ dạng đượm buồn như Lâm Đại Ngọc, vẻ mặt nhu mì, đáng thương...
Người giúp việc bên cạnh lộ ra vẻ kinh ngạc khi thấy cô như thế này.
Trước đây cô Triệu chỉ chỉ suốt ngày tranh cãi với cậu chủ thôi, giờ cô ấy lại ngoan ngoan hiểu chuyện như vậy, có phải trúng tà gì rồi không.