Chương 17. Chỉ cần em ngoan

"Chỉ cần em ngoan tôi sẽ để em ở lại." Giọng nói lạnh lùng tràn đấy ý muốn mạnh mẽ chiếm hữu cô.

Nhưng cô chỉ có thể ở bên cạnh anh.

Khi anh nói xong thì im lặng nhìn cô, anh không nhịn được nâng lòng bàn tay lên rồi nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của cô.

Cảm nhận được sự đυ.ng chạm của anh, cô không còn lộ ra vẻ chán ghét như trước mà vô thức dụi mặt vào lòng bàn tay hơi thô ráp của anh...

Ánh mắt anh chuyển động thoáng hiện lên vẻ vui mừng nhưng sau đó lại bị lu mờ bởi sự lạnh lùng theo thói quen.

"Được." Cô tựa mặt vào lòng bàn tay anh rồi nhẹ nhàng đáp lại.

Nhìn thấy vẻ bình tĩnh hiếm có của anh, lúc này thì cô cũng an tâm phần nào.

Nếu có thể, lần này cô muốn xoa dịu tính cách thô lỗ trong lòng anh để anh cảm nhận được niềm vui, nỗi buồn như một người bình thường.

Kiếp trước cô bị hủy dung, rồi còn bị liệt cả hai chân nhưng anh vẫn không rời khỏi cô nửa bước...

Nghĩ đến đây, Vãn Y đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, dày vò nửa ngày nên cô có chút mệt mỏi, lại nằm trên giường thoải mái nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong vô thức.

Ở đầu giường, ánh mắt của người đàn ông vẫn dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp của cô.

Đôi mắt anh hiện lên dấu vết nghi ngờ.

Thật lâu sau, khi cô đã chìm vào giấc ngủ say, anh chậm rãi nâng bàn tay to sờ lên mặt cô, ngón tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng vuốt ve chóp mũi, vuốt ve đôi môi mềm mại của cô, ánh mắt khẽ động.

"Em... rốt cuộc em muốn làm cái gì vậy." Anh cau mày lại, nói với giọng u trầm.

Một chút lạnh lùng thoáng qua trên khuôn mặt nghiêm nghị của anh.

Dù biết cô đang giả vờ, nhưng... sao anh vẫn mềm lòng không tự chủ được.



Sáng hôm sau.

Vãn Y tỉnh dậy nhìn phòng ngủ quen thuộc, cô lo lắng tất cả chỉ là mơ nhưng cuối cùng cô cũng có thể yên tâm rồi sau đó vô thức nhìn về phía bên cạnh mình.

Chỗ bên cạnh cô trống không nhưng gối và ga trải giường có nếp gấp và bị lún xuống.

Cô chống người đứng dậy khỏi giường theo bản năng, khi định liếc nhìn đồng hồ trên bàn cạnh giường thì cô chợt nhận ra.

Trên bàn cạnh giường ngủ có một chiếc điện thoại di động màu hồng bạc.

Cô đưa tay cầm lấy điện thoại rồi nhìn qua.

Phong cách và thiết kế của điện thoại di động rất đặc biệt, nó là phiên bản giới hạn của một thương hiệu cao cấp.

Quý Mộ Thâm thường sử dụng thương hiệu điện thoại di động này.

Đây hẳn là chiếc điện thoại anh đã hứa với cô hôm qua.

Nghĩ đến đó, Vãn Y duỗi ngón tay ấn nút nguồn, điện thoại khởi động rất nhanh, cũng đã được lắp sim vào, trong đó có một số phần mềm thường dùng.

Trước tiên Vãn Y đăng nhập vào tài khoản WeChat, nhận được rất nhiều tin nhắn ngay khi vừa đăng nhập.

Anh cả và anh hai đã gửi rất nhiều tin nhắn hỏi thăm nơi ở của cô, thậm chí người anh ba thường xuyên đấu khẩu với cô cũng gửi rất nhiều tin nhắn hỏi thăm tình hình của cô.

Vãn Y sững sờ, khi đang định trả lời từng tin nhắn thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi.

Đó là bạn học đại học của Vãn Y, là Tiểu Mạn gọi.

Khi nhìn thấy lại tên và avatar quen thuộc trên WeChat, Vãn Y có chút phấn khích, vội vàng nhận điện thoại.

"Alo, Tiểu Mạn..."

Kiếp trước, mãi về sau cô mới biết Tiểu Mạn tốt bụng đã bị một tên cặn bã lừa gạt khi còn học đại học, đã mất tiền rồi lại còn mang thai, lúc cô ấy biết mình mang thai thì cái thai đã không nhỏ rồi, sau này lại vì sinh non mà chết.

"Vãn Y, sao cậu không đến lớp nữa? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì đến lúc đó cậu chắc chắn sẽ không thể tốt nghiệp được đậu." Giọng nói lo lắng của Tiểu Mạn phát ra từ điện thoại.