"Cô ấy sẽ không làm tổn thương tôi đâu."
Cho dù đột nhiên cô lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, nếu là vì giúp nhà họ Triệu đối phó anh, vậy thì cũng có làm sao đâu.
Căn bản anh không hề để tâm những chuyện này.
Nghe Quý Mộ Thâm nói xong, Hạ Sơn hơi sửng sốt vài giây, sắc mặt lộ ra chút bất đắc dĩ không biết phải làm sao.
"Để an toàn, chúng ta nên cảnh giác một chút vẫn hơn."
Anh ta không thể nào hiểu được vì sao cậu chủ nhà mình lại cố chấp với cô chủ như vậy, trong khi lúc nào cô ấy cũng cố chấp làm trái lời anh ấy, làm tổn thương anh ấy.
"Ngôi nhà trên đảo tư nhân đã được sửa xong theo sở thích của cô chủ, chi bằng tạm thời đưa cô ấy sang đảo trước, như vậy người của nhà họ Triệu sẽ không tìm được cô ấy, mà nếu cô ấy có muốn bỏ trốn cũng không dễ dàng gì." Hạ Sơn lại nói tiếp.
Sau khi anh ta nói xong, biểu tình trên gương mặt người đàn ông kia trở nên ngưng trọng hơn.
Sau bữa cơm, Triệu Vãn Y đi ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút, đi dạo một vòng trong sân cỏ của biệt thự.
Trước đây cô rất ghét nơi này, cô cảm thấy nơi này chỗ nào cũng lạnh như băng, khiến cô vô cùng khó chịu.
Nhưng bây giờ, một lần nữa được đứng ở nơi đây, tâm tình cô đã có thể buông lỏng, thư thái hơn nhiều rồi.
Cô đi một vòng, đang định quay về thì gặp phải vài người làm đang xách mấy rương hành lý ra ngoài.
"Cô chủ." Người làm nhìn thấy cô thì lễ phép gọi một tiếng.
"Ai phải đi ra ngoài sao?" Triệu Vãn Y hơi kinh ngạc nhìn họ xách rương hành lý đi.
Đám người làm nhìn nhau một cái nhưng không ai dám trả lời cô.
Ngay lúc này, một loạt tiếng bước chân trầm ổn vang lên.
Quý Mộ Thâm mặt không đổi sắc đi ra, còn có Hạ Sơn luôn đi bên cạnh anh.
Cùng lúc đó, vài chiếc xe hơi màu đen cũng từ từ lái đến dừng trước cổng biệt thự.
Nhìn cảnh này, hình như là đang chuẩn bị ra khỏi nhà một chuyến.
Ngay lúc Triệu Vãn Y đang kinh ngạc đứng ở cổng nhìn hàng xe bên ngoài thì Quý Mộ Thâm cũng đi ra tới cửa rồi, anh dừng bước bên cạnh cô.
Hạ Sơn đi đến, mở cửa xe ra.
"Mộ Thâm, anh phải đi ra ngoài sao?" Triệu Vãn Y ngờ vực nhìn anh, dùng thanh âm êm dịu hỏi anh.
Người đàn ông khẽ cau mày lại, anh hạ mắt nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó mới mấp máy đôi môi mỏng, khẽ nói.
"Lên xe, tôi đưa em đến một nơi."
Nói xong anh đưa tay lên, mạnh mẽ ôm lấy eo cô, đưa cô vào trong xe.
Triệu Vãn Y hơi ngẩn người, lúc này mới kịp phản ứng lại.
Anh muốn đưa cô đến sống trong một căn phòng rộng lớn lạnh lẽo trên đảo à?
Nghĩ đến đây, lòng cô khẽ siết lại, cô dừng bước.
Thấy cô bỗng nhiên dừng lại, người đàn ông bên cạnh cô khẽ hạ mắt, ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng sâu hun hút.
"Anh muốn đưa em đi đâu?" Triệu Vãn Y nhìn anh, cô hỏi.
"Đến một nơi an toàn." Đôi mắt lạnh lùng của anh hơi híp lại, chậm rãi nói.
"Đến đó sẽ không ai có thể cướp em đi cả."
Sắc mặt Triệu Vãn Y lập tức thay đổi.
Bàn tay của người đàn ông đang đặt trên eo cô cũng căng thẳng theo.
"Em không muốn sao?" Anh chăm chú nhìn cô, đôi mắt kia lạnh lẽo mà nguy hiểm vô cùng.
Cô ấy vẫn muốn chạy trốn sao?
Triệu Vãn Y ngẩng đầu nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh, trong lòng cô vô cùng không biết phải làm sao.
Không một người phụ nữ nào muốn bị đối xử như thế này cả.
Nhưng lúc này cô mới vừa đào hôn xong, e là đã kí©h thí©ɧ anh ấy, vốn dĩ tâm tình của anh không quá ổn định, nếu như bây giờ cô biểu hiện ra thái độ không nguyện ý, với cái tính đa nghi kia của anh, sợ rằng lại bị kí©h thí©ɧ thêm, sẽ lại càng cố chấp hơn nữa.
Cả người anh như giấu một quả bom hẹn giờ đáng sợ vậy, chỉ cần cô kí©h thí©ɧ anh một chút, chắc chắn sẽ nổ tung...