Hàn Tử về đến nhà, hiếm khi Hàn Chí Giang ngồi trên ghế salon.
Thấy cậu về thì lên tiếng: ''Hàn Tử về rồi''
Cao Ái Phương bận rộn trong bếp nghe vậy thò đầu ra: ''Con trai, mẹ làm sườn kho cho con!''
Hàn Tử thay giày xong đi tới, vào phòng bếp rửa tay.
''Làm cho con hay là cho ba?''
Cậu lấy ra một quả táo từ trong tủ lạnh, cắn một cái nói năng mơ hồ không rõ: ''Đúng là ba của con có thể diện, cuối cùng cũng có thể cho con ăn được sườn kho''
Cao Ái Phương giả vờ muốn đánh cậu, Hàn Tử quay người chuồn khỏi phòng bếp.
''Ba, hôm nay không cần tăng ca hả?''
Hàn Chí Giang ở trong phòng khách không biết là đang xem chương trình tạp kỹ gì, MC và khách mời trong đó đang cười với ống kính.
''Gần đây bệnh viện không bận lắm, chắc là có thể nghỉ hai ngày''
Hàn Tử đi tới phòng ngủ bỏ cặp xuống, đi ra xem chương trình giải trí cùng với anh.
Không bao lâu sau Cao Ái Phương làm xong đồ ăn, gọi hai người đến bưng đồ ăn ra.
Đang ăn thì Hàn Chí Giang lại nghĩ tới chuyện gì đó, nói với Hàn Tử: ''Lâu rồi không thấy Thiệu Long tới nhà chúng ta ăn cơm? Con cãi nhau với nó hả?''
Hàn Tử: ''Hả?''
Cậu nuốt cơm xuống, lại nhấp một hớp sữa chua.
Sau đó mới nói: ''Con với cậu ấy thì có mâu thuẫn gì được chứ?''
Hàn Chí Giang ''À'' một tiếng, ''Không có mâu thuẫn thì tốt rồi, phải hòa thuận với bạn học đó''
Cao Ái Phương nghe cũng xen vào một câu: ''Lần trước con nói con có bạn cùng bàn, ngồi chung với con bé thế nào? Không bắt nạt người ta chứ?''
Hàn Tử đen mặt.
Bố mẹ cậu không phải lo lắng cậu cãi nhau với bạn học, mà là lo lắng cậu bắt nạt bạn cùng bàn.
Sao cậu lại có thể bắt nạt bạn cùng bàn bé nhỏ của mình được chứ....
''Yên tâm đi, đều ổn hết, hai người lo quan hệ của con với bạn học không tốt như vậy sao?''
Cao Ái Phương hơi gượng cười: ''Sao lại vậy được chứ con trai, ba mẹ là đang nghĩ muốn hiểu rõ hơn về tình hình của con ở trường học thôi''
Hàn Tử bất đắc dĩ, nhưng cậu cũng biết ba mẹ cảm thấy thường xuyên ở bệnh viện không ở bên cạnh cậu nhiều được, cho nên mới thấy áy náy.
''Yên tâm yên tâm, ngoại trừ thành tích ra thì mọi chuyện ở trường con đều ổn''
Nói đến thành tích, hai người vừa định nhắc tới.
Hàn Tử ăn hết mấy miếng cơm, cầm sữa chua xuống bàn: ''Ba mẹ, con no rồi, hai người tiếp tục đi!''
Cậu trở về phòng ngủ, kéo rèm cửa mở đèn, ngồi trước bàn sách mở điện thoại ra.
Thiệu Long và vài người khác đăng một đống bài chia sẻ về game, cậu kéo từ đầu tới cuối, thấy không có tin gì khác lại nhấp một hớp sữa chua.
Uống xong cậu mới nhận ra có gì đó không đúng.
Tới bây giờ cô gái nhỏ còn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của cậu?
Nhà họ Lâm.
Lâm Đường nhìn vết bỏng trong lòng bàn tay mình, mím môi đi tới phòng ngủ tìm băng keo cá nhân dán lại.
Cô hơi đói, nấu nước định ăn mì tôm, nhưng không cẩn thận làm bỏng tay.
Ăn xong thì dọn rác, cô cảm thấy hơi mệt, nằm trên ghế salon một lát lại bất giác ngủ thϊếp đi.
Cô mơ thấy năm đầu trung học, mẹ xảy ra tai nạn xe, bệnh viện không cứu được nên qua đời.
Cô ôm lấy xác của mẹ khóc tới mức trời đất tối sầm, cuối cùng khóc đến ngất xỉu trong tang lễ.
Thời điểm đó baba ôm lấy cô nói mẹ sẽ luôn ở đây, một mình ông ấy cũng sẽ cố gắng nuôi lớn cô.
Nhưng khi cô vừa tốt nghiệp lớp 10, ông ấy dẫn một người phụ nữ xinh đẹp về, còn nói: ''Đường Đường, đây là dì Trương của con, sau này sẽ là người một nhà với chúng ta''
Cô biết hai năm đó ba sống rất không dễ chịu, cô cũng biết các bạn học đều bàn tán sau lưng nói cô không có mẹ.
Nhưng cô không muốn những người phụ nữ khác tới làm mẹ của cô.
Tình cảm giữa cô bà baba cứ vậy phai nhạt dần.
Cô cảm nhận rõ baba đang dỗ dành cô, sợ cô giận, sợ cô sẽ nói gì đó khiến dì Trương khó chịu.
Nhưng cô chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Cô không có mẹ, cũng sắp không có ba.
Mấy ngày bị ép chuyển trường, quan hệ của cô và ba lại đóng băng thêm từng chút.
Cô không biết tại sao baba lại cố chấp để cô chuyển trường như vậy, rõ ràng cô không hề làm gì.
Nhưng cô vẫn đồng ý.
Cô đi theo dì Trương tới thành phố mới này, tới trường học mới này.
Những thứ trong mơ không theo chút logic nào, Lâm Đường trong phút chốc như nhìn thấy mẹ, cô kêu lên ''Mẹ ơi'', giấc mơ chợt tan vỡ.
Trong phòng khách yên lặng đến đáng sợ, xung quanh là một màu đen kịt, cô còn nằm trên ghế salon.
Nước mắt theo khóe mặt chậm rãi chảy xuống, cô rũ mắt dừng lại mấy giây, đứng dậy trở về phòng.
*
Hàn Tử ăn cơm xong vẫn đang chơi game với đám người Thiệu Long.
Được nghỉ bảy ngày, tối hôm nay tất cả mọi người đều chơi.
Liên tiếp mấy lần, trong lòng Hàn Tử suy nghĩ tại sao cô gái nhỏ còn chưa add cậu, một giây sau, có thông báo đến.
Thiệu Long lại mở ván mới, Hàn Tử thuận tay bấm bỏ, ấn mở Wechat.
Wechat 99+ thông báo chưa đọc, mắt cậu nhìn đến thông báo mới nhất.
Candy: [Tôi đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện]
Ảnh đại diện là một con mèo con màu vàng.
Cậu nhíu mày, mắt nhìn đồng hồ.
22:17
Cô gái nhỏ học suốt đến bây giờ mới xem điện thoại sao?
Hàn Tử nghĩ tới nghĩ lui, ngón tay nhắn đi một icon.
Bên kia chưa trả lời.
Ngủ rồi sao?
Sớm vậy?
Cậu chờ một hồi, thấy khung chat vẫn không có chút động tĩnh mới để điện thoại xuống đi tắm.
Lâm Đường trở về phòng ngủ mới nhớ tới còn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của Hàn Tử.
Nickname của Hàn Tử rất đơn giản, là một chữ Z, ảnh đại diện của cậu là một chú mèo con màu trắng, cô nhìn một chút mới kịp phản ứng, chính là mèo con trong ngõ kia.
Cô bấm chấp nhận xong thì đi tắm, trở ra thì đã qua một lúc rồi.
Điện thoại di động của cô luôn rất yên tĩnh, sau khi bấm mở lại nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc.
Là một icon Hàn Tử gửi tới.
Một con mèo nhỏ lắc đầu kêu meo meo.
Lâm Đường dựa ở trên giường, cũng tìm một icon khác gửi cho cậu.
Hàn Tử vừa tắm xong, lúc đi ra vừa đúng lúc Thiệu Long gọi tới.
Cậu còn chưa đυ.ng vào điện thoại thì màn hình đã tối lại.
Cậu lại nhấn mở màn hình, định gọi lại cho cậu ta, lại thấy tin nhắn Lâm Đường trả lời cậu.
Một tay cậu vén mái tóc ẩm ướt trên trán, một tay cầm điện thoại gõ chữ.
Z: [Chưa ngủ sao?]
Lâm Đường ngồi trước bàn sách, đang xem đề Toán, nhìn thấy tin nhắn của cậu, suy nghĩ một chút mới trả lời một câu.
Candy: [Lúc nãy có ngủ một lát rồi, bây giờ đang làm bài tập]
Hàn Tử nở nụ cười, ngồi trên giường hất tóc mấy cái, tiện tay mở tin nhắn Thiệu Long gửi tới hỏi cậu còn muốn chơi game nữa không, trả lời lại Lâm Đường.
Z: [Bạn cùng bàn chăm chỉ vậy]
Lâm Đường nhìn chằm chằm ba chữ ''bạn cùng bàn'' một lát.
Candy: [Bạn cùng bàn, cậu cũng phải cố gắng đó]
Gửi tin nhắn mà cũng vô cùng êm dịu như vậy.
Cơ bản là Hàn Tử không tán gẫu nhiều với con gái, càng đừng nói tới trò chuyện như thế này, cho nên cậu không biết là tất cả các bạn gái đều như vậy, hay là chỉ có bạn cùng bàn bé nhỏ của cậu mới như vậy.
Z: [Mình phải nói với mọi người là cậu lén lút học sau lưng bọn mình]
Cậu gửi xong rồi mới nhớ, vẫn chưa thêm bạn cùng bàn bé nhỏ vào group.
Cậu lại ấn mở group lớp của lớp 5, 99+ tin nhắn trong dó đều bị cậu cài đặt chế độ không làm phiền, cậu mời Lâm Đường vào.
Tong group lớp mới vừa sục sôi bàn luận sắp xếp ngày nghỉ thế nào.
Thiệu Đại Long: [Hay là chúng ta cùng đi xem phim đi?]
Hồ Nghị gửi voicechat: ''Cậu suốt ngày muốn đi xem phim, đàn ông là phải đi nhà ma!''
Tịch Lệ: [Mọi người làm hết bài tập rồi hả?]
Thiệu Đại Long: [@Hồ Nghị ra đây solo!]
...
Một đống tin nhắn lộn xộn, giờ này đã không còn ai trò chuyện trong đó nữa.
Tin nhắn gần nhất đã là mấy phút trước do lớp phó học tập Tịch Lệ nhắn: [Mọi người nhớ làm bài tập nhé!]
Hàn Tử thêm Lâm Đường vào group.
Trên màn hình của tất cả mọi người trong lớp 5, đều xuất hiện một câu ---
Hàn Tử thêm Candy vào group chat.
Giây trước trong group lớp còn yên lặng, giây sau lập tức bùng nổ.
Thiệu Đại Long: [Chào mừng Đường Đường!]
Hàn Tử nhìn hai chữ trên màn hình, nhướng mày nhấn vào ảnh đại diện của Thiệu Long, nhắn riêng một câu: [Đường Đường?]
Thiệu Long chắc là chưa kịp phản ứng, một lát sau mới trả lời cậu.
[Gọi Đường Đường thể hiện quan hệ giữa bọn mình rất tốt mà, không phải sao!]
Hàn Tử chưa trả lời, nhấn mở khung chat của cậu và Lâm Đường liếc nhìn, cô gái nhỏ trả lời cậu một icon mèo con le lưỡi.
Cậu nở nụ cười, lại bấm trở ra.
Trong group lớp phút chốc trở nên sinh động hẳn lên.
Sau một câu Đường Đường kia của Thiệu Long, tất cả mọi người cùng nhau gọi Đường Đường.
Hồ Nghị: [Chào mừng Đường Đường!]
Chi Vi Vi: [Đường Đường tới rồi~]
Thiệu Đại Long: [@Hồ Nghị, đừng kêu thân mật như vậy, Đường Đường thân với cậu lắm à?!]
Hồ Nghị: [@Thiệu Đại Long, ai mượn cậu quan tâm!]
Mọi người vô cùng náo nhiệt nhắn không biết bao nhiêu tin.
Sau đó mới thấy Lâm Đường nhắn một icon.
Vẫn là con mèo kia.
Mèo con vừa làm động tác vừa bắn ra ba chữ ''Chào mọi người''
Hàn Tử không khỏi cười thành tiếng.
Suy nghĩ lâu vậy lại nghĩ nhắn vào một icon?
Bạn cùng bàn bén hỏ này của cậu, thật đúng là đáng yêu.
Lớp phó học lập lúc này mới xuất hiện.
Tịch Lệ: [@Lâm Đường, Đường Đường cậu biết bài tập là gì chưa, hay là mình lại gửi lần nữa nha?]
Lần này tin nhắn trả lời của cô gái nhỏ lại rất nhanh.
Lâm Đường: [Mình nhớ được, cám ơn lớp phó~]
Hàn Tử nhìn chằm chằm ký hiệu gợn sóng ở cuối câu của Lâm Đường một hồi, không khỏi vén vén tóc.
Cô gái nhỏ này đúng là phân biệt giới tính!
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, con gái với con gái như vậy hẳn là cũng rất bình thường.
Hàn Tử suy nghĩ tới bình thường trong giờ nghỉ trưa giữa tiết các bạn nữ thường nắm tay nhau cùng đi vệ sinh nên không quá so đo.
Trong group lớp không biết là đang nói tới chuyện gì rồi, Hàn Tử thấy Lâm Đường không có động tĩnh nên không xem nữa, thoát ra nhấn mở vòng bạn bè của cô gái nhỏ.
Ảnh bìa và ảnh đại diện trong vòng bạn bè của cô gái nhỏ là cùng một con mèo, mèo con màu vàng mở to đôi mắt màu đen, trông khiến người ta rất thích.
Nhưng trong vòng bạn bè của cô không có gì cả.
Hàn Tử kéo tải lại trang tới mấy lần vẫn không thấy gì, phủ nhận khả năng là cô giấu không cho mình xem, gần đây cô gái nhỏ không đăng vòng bạn bè thì đáng tin hơn.
Cậu cũng không bận tâm nữa, lại cùng đám Thiệu Long chơi game.
*
Lâm Đường không biết là mấy giờ thì lên giường ngủ, chào hỏi trong group lớp xong, cô dứt khoát lén lười biếng, không làm bài tập mà lên giường đeo tai nghe.
Trong tai nghe truyền tới tiếng diễn thuyết tiếng Anh được một nửa thì cô đã ngủ mất.
Sau khi thức dậy thì trời bên ngoài vừa sáng.
Cô ngồi dậy đưa mắt nhìn điện thoại, cô quên cài không quấy rầy cho tin nhắn group Wechat, cô nhìn sơ qua hơn 99+ tin nhắn.
Mọi người trong group đang thảo luận hôm nay đi đâu chơi.
Thiệu Đại Long: [Vậy được rồi, đi Thảo Cầm Viên đi! Trừ mình với anh Hàn ra, còn ai muốn đi không?]
Ngày nghỉ đầu tiên, không nhiều người muốn ra ngoài chơi, vụn vặt lẻ tẻ cũng chỉ có vài nam sinh đi.
Thiệu Long nhắn tin này trong group, thấy Hàn Tử cũng đi, lại có vài nữ sinh nói lát nữa sẽ qua.
Lâm Đường không định đi, lúc này cô muốn ở một mình hơn.
Thấy chuyện đi Thảo Cầm Viên cứ vậy được quyết định, Lâm Đường đứng dậy sạc điện thoại, tới phòng tắm chuẩn bị rửa mặt.
Ăn mì tôm nhiều quá nên cô nhìn thấy mì tôm là khó chịu, nghĩ tới nghĩ lui cô vẫn ra cửa, định ra ngoài ăn cơm trưa.
Thời tiết bên ngoài rất tốt, ánh nắng chiếu rọi khiến cho ngay cả mắt cũng muốn không mở ra được, cô đi xuống lầu, tìm một cửa hàng trà sữa gần đó ngồi xuống.
Giờ này tiệm trà sữa không có nhiều người, chỉ có vài người trong tiệm xem điện thoại.
Điều hòa trong tiệm mở đủ, sau khi đi vào Lâm Đường rất dễ chịu.
Cô chọn một ly trà sữa, tìm chỗ ngồi khá gần cửa sổ ngồi xuống.
Trong túi mang theo một bộ đề thi Toán, lúc đầu định là ăn cơm xong sẽ đi thư viện, hiện tại không khí ở tiệm trà sữa vừa khéo, cô ở lại đây làm bài luôn.
Nhân viên tiệm trà sữa thấy cô học nên âm thanh nói chuyện cũng bé hơn một chút.
*
Ra khỏi Thảo Cầm Viên, một đám người nóng nực đến mức ngay cả chân cũng đứng im.
Thiệu Lông vuốt mồ hôi trên trán quay đầu liếc nhìn mấy nữa sinh: ''Hay là hôm nay giải tán đi, hôm nay đúng là nóng quá''
Các cô gái vốn tới vì Hàn Tử, nhưng trên đường đi cậu cứ thế không nói bao nhiêu câu với các cô.
Ngay khi nghe thấy nhắc nhở trên xe buýt, các cô xuống xe.
Bây giờ nóng đến mức họ sắp không chờ được nữa rồi, làm gì còn muốn dồn một cục với nhau nữa.
Thiệu Long nói xong, các nữ sinh cũng đáp lại theo cậu ta, nam sinh chào hỏi xong không bao lâu cũng giải tán.
Hồ Nghị cũng nóng không chịu nổi: ''Sao hôm nay trời nóng vậy...Mình biết gần chỗ này có một tiệm trà sữa, chúng ta qua đó nghỉ ngơi một chút đi?''
Hàn Tử uống hết nước trong tay, vặn nắp chai ném vào thùng rác, đưa tay lau khóe miệng, sau đó nhìn thoáng qua theo hướng Hồ Nghị chỉ: ''Được''
Vào cửa hàng trà sữa, một luồng khí lạnh đập vào mặt, hai nhiệt độ ở trong và ở ngoài khác biệt nhau quá nhiều, Thiệu Long và Hồ Nghị cảm thán một tiếng sau đó đi tới quầy gọi đồ uống.
Hàn Tử không thích uống trà sữa, cậu chọn một ly sữa chua đá, mở điện thoại ra thanh toán, khóe mắt liếc qua lại nghiêng mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bạn cùng bàn bé nhỏ của cậu đang miệt mài ghi chép trong góc.
Lâm Đường chăm chú viết, bút trong tay thử lại phép tính trên giấy nháp, sau đó lại chép đáp án lên đề thi.
Đám người Hàn Tử đi vào tạo tiếng động lớn như vậy, cô cũng không ngẩng đầu nhìn.
Thiệu Long và Hồ Nghị đang ngồi một bên, cách một bức tường, vừa vặn không nhìn thấy Lâm Đường.
Hai người cũng không ồn ào, điền password trên tường vào, sau đó dùng wifi của cửa hàng bắt đầu chơi game.
Âm thanh của trò chơi hơi lớn, Hàn Tử tiến tới khẽ nói: ''Nhỏ tiếng một chút, nơi công cộng''
Hai người không nghĩ gì vặn nhỏ tiếng.
Hàn Tử ngồi đối diện họ, lấy điện thoại ra nhưng không chơi game mà mở máy ảnh ra chụp Lâm Đường.
Ánh nắng ban trưa từ bên ngoài chiếu vào tấm kính thủy tinh của tiệm trà sữa, khiến cả người cô gái nhỏ bao phủ bởi một lớp ánh sáng, tóc búi thành một búi tròn để thừa ra hai lọn ở bên tai, cô cúi đầu chăm chú nhìn đề thi, không phát hiện ra người đang chụp lén.
Hàn Tử lưu ảnh chụp lại, không định qua chào hỏi cô.
Cô gái nhỏ nghiêm túc làm bài tập như vậy cậu cũng không tiện đi qua đó làm phiền cô.
Sau khi bị Hàn Tử nhắc nhở một câu ''nơi công cộng'', Thiệu Long và Hồ Nghị cũng thấp giọng, chơi xong một ván, ba người cũng đã nghỉ đủ, Hàn Tử không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Đường, thấy cô vẫn không ngẩng đầu, mới đi theo hai người ra khỏi tiệm trà sữa.
*
Làm xong hai đề thi ở tiệm trà sữa, Lâm Đường mới đi ăn chút gì đó.
Đề thi Toán cô cũng làm quá nhiều, ăn cơm xong về thẳng nhà.
Trong nhà rất yên tĩnh, nhưng trên bàn có thêm một cái hộp.
Hộp quà màu đen đóng gói có cảm giác vô cùng có trình tự, Lâm Đường mím môi xé mở giấy gói.
Hẳn là trong lúc cô không có ở nhà Trương Lê Tiệp đã tới đây, chuyện này không có gì bất ngờ thì là quà của Lâm Nhân mua cho cô.
Lâm Đường mở hộp quà ra, bên trong đặt một con thỏ đồ chơi trông rất đẹp.
Là hàng hiệu phiên bản giới hạn nào đó.
Series thỏ này Lâm Đường đã có mấy cái rồi.
Cô liếc mắt nhìn con thỏ rồi lại bỏ vào, ngay cả hộp cũng bỏ vào trong tủ đồ.