Sau khi tắm xong, Chu Yếu An chậm rãi đi xuống lầu.
Ở tầng dưới, Ninh Thiên Chân đang dịu dàng, dùng tăm đút trái nho đã lột vỏ vào miệng cục hồng hồng xấu xí ngồi ở giữa ghế sô pha.
Chu Thiếu Khâm ở một bên thì cười híp mắt, giúp hai người lột vỏ, nào có dáng vẻ của một vị tổng tài luôn cao cao tại thượng.
"Ây chà ——" Chu Yếu An chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút ê răng, khóe miệng giật giật, lộ ra vẻ chán ghét không hề che giấu.
Chẳng lẽ họ đưa tổ tông về để hầu hạ?
Chu Yếu An cảm thấy vô cùng không vui.
Hai người này bình thường đều keo kiệt, không thèm cười với anh một cái, đối với người họ mới nhặt về thì ngược lại, rất ra dáng một người cha, người mẹ tốt.
Người không biết còn tưởng đây mới là con ruột của hai người.
Bên kia, Ninh Thiên Chân nhìn thấy con trai đi xuống lầu, lập tức gọi: "Thằng nhóc thúi, mau tới đây. Đây là em gái Nặc Bảo của nhà ông nội Đường. Lúc trước mẹ đã nhắc với con rồi."
Bà lại quay người sang, lôi kéo nắm bột nhỏ màu hồng, nói: "Nặc Bảo, đây là anh trai Yếu An của con."
"Xin chào, anh Yếu An." Nặc Bảo mở to hai mắt nhìn anh trai trước mặt.
Anh trai xụ mặt trông thật đáng sợ.
Chu Yếu An nhìn nắm bột nhỏ màu hồng trên ghế sô pha, vẻ chán ghét trong mắt càng lộ rõ.
Nhỏ như vậy, chắc chẳng chịu nổi một đòn đâu.
Không thú vị!
Tự nó bò ra khỏi bụng, nói một cách không dễ nghe, ngay khi nhóc con vểnh mông ra, bạn sẽ biết nó đang làm cái quái gì.(?)
Ninh Thiên Chân vừa nhìn thấy biểu lộ của anh là biết tên nhóc này đang nghĩ gì, bà trừng mắt cảnh cáo: "Ông nội Đường của con có giao tình với nhà chúng ta mấy chục năm, lần này ông ấy nhờ gia đình chúng ta chăm sóc Nặc Bảo, từ giờ trở đi, Nặc Bảo sẽ là thành viên trong gia đình chúng ta, chính là em gái ruột của con. Nếu con dám ức hϊếp em gái, xem mẹ xử lý con thế nào..."
Từ khi quyết định đón nắm bột nhỏ về nhà, hai người họ đã nhắc đi nhắc lại lời này không dưới mười lần, Chu Yếu An nghe đến mức muốn chai tai.
Từ tận đáy lòng, anh căm ghét nắm bột nhỏ này.
Bên tai, giọng nói của Ninh Thiên Chân vẫn tiếp tục vang lên: "Con phải chăm sóc em gái thật tốt có biết chưa?”
Cậu nhóc choai choai đã biết xấu hổ rồi.
Chu Yếu An vừa thẹn vừa giận, trên khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng lan ra một tầng màu đỏ mỏng.
Nghe đi, đây là lời của một người làm mẹ nói sao?
Trên ghế sô pha, nắm bột nhỏ bối rối ngẩng đầu nhìn về phía Chu Yếu An, đôi mắt to đen láy long lanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy sự hiếu kỳ.
Chu Yếu An nhìn vào mắt Nặc Bảo, cảm thấy bánh bao xấu xí đang nhìn chuyện cười của mình, anh càng tức giận hơn, không khỏi trừng mắt nhìn Nặc Bảo.
Một giây tiếp theo, Ninh Thiên Chân đập mạnh vào trán anh, "Mẹ đã bảo con đừng ức hϊếp em gái cơ mà, con không nghe thấy sao?"
Chu Yếu An:......
Đáng giận!
Thật muốn ném bánh bao xấu xí đó đi.
"Không cần để ý tới nó, mẹ Ninh sẽ dẫn con đi xem phòng.” Ninh Thiên Chân trừng mắt nhìn con trai, lấy khăn giấy lau tay, sau đó dẫn cô bé lên lầu.
Còn lại trong phòng khách, hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ.
Chu Thiếu Khâm nhìn con trai, nghĩ tên nhóc này còn không được nuông chiều bằng mình, trong lòng được an ủi một chút, ra dáng vẻ của một người cha, nói: "Đừng chọc mẹ con, chăm sóc thật tốt cho em gái đi."
Chu Yếu An: Ha!