Lương Khê tâm trạng bức bối cũng không quay lại công ty, mà quyết định trở về căn hộ. Vừa về tới đã thấy cửa nhà không khóa, cậu mở cửa đi vào, trước bậc thềm đặt một đôi dép lê dính đầy bùn, trên sàn nhà còn lưu lại vài vết máu.
Không ổn… Lương Khê kinh hô trong lòng, vội vã chạy vào.
Trong phòng khách Triệu Ảnh Quân đang ngồi trên sô pha, một chân co lên ghế, tay còn đang cầm miếng bông gòn dính máu, nghe thấy tiếng bước chân, anh mới ngẩng đầu: "Anh về rồi."
"Làm sao lại thành ra như vậy?" Lương Khê nhanh chân bước đến, khụy gối xuống bên cạnh Triệu Ảnh Quân, trên bắp chân người nọ xuất hiện một vết rách tầm năm xăng ti mét, cũng may miệng vết thương không lớn, chỉ là máu cứ không ngừng chảy ra: "Đi, chúng ta đi bệnh viện."
"Không sao đâu." Triệu Ảnh Quân biết Lương Khê lo cho mình, trong lòng một trận ấm áp, nhưng anh cảm thấy vết thương này không quá nghiêm trọng.
"Không sao…" Lương Khê cười khổ: "Cậu lúc nào cũng như vậy."
"Lương Khê." Triệu Ảnh Quân thấy tâm trạng cậu đột ngột thay đổi, liền lo lắng hỏi: "Anh không khỏe chỗ nào sao?"
Lương Khê: "Ảnh Quân, đôi khi tôi muốn bước vào thế giới của cậu, nhưng cậu luôn tìm cách đẩy tôi ra xa."
"Không có." Triệu Ảnh Quân vội phản bác, anh chưa từng nghĩ như vậy.
"Có lẽ Thẩm Đông Quân nói đúng." Lương Khê nói: "Tôi đích thực là một tên vô dụng."
"..." Triệu Ảnh Quân phát hiện cảm xúc cậu đang mất kiểm soát, dường như có xu hướng bạo phát.
"Hức hức…"
Bắt đầu khóc rồi: "Lương Khê, nghe tôi nói."
"Tôi là kẻ vô dụng." Lương Khê điên cuồng tát mạnh vào mặt mình, âm thanh chát chát ngày càng vang dội, gương mặt trắng nõn của cậu cũng dần đỏ lên: "Vô dụng, vô dụng."
Trượt từ trên sô pha xuống, Triệu Ảnh Quân gắt gao giữ lấy hai tay Lương Khê, ngăn cậu tự thương tổn chính mình, anh lúc này mới kinh ngạc phát hiện, trong mắt Lương Khê hoàn toàn không có sự thanh tỉnh thường ngày, mà vô hồn, lạc lõng… Giống như một người bị bệnh tâm thần.
Không biết qua bao lâu, Lương Khê ở trong lòng ngực Triệu Ảnh Quân thϊếp đi, thân thể cậu từ từ trượt xuống, co mình lại trên sàn nhà, đây hoàn toàn là hành động xảy ra trong vô thức. Triệu Ảnh Quân sực nhớ lại, lần trước anh uống rượu say, sáng hôm sau tỉnh dậy Lương Khê nằm ở trên ghế sô pha, cũng là tư thế này.
"..." Triệu Ảnh Quân bóp trán, sao anh có thể ngu ngốc đến mức bây giờ mới nhận ra cơ chứ.
Thấy Lương Khê đã ngủ say, Triệu Ảnh Quân mới móc điện thoại ra gọi cho Cao Tuấn, bên kia đầu dây rất nhanh đã bắt máy.
Cao Tuấn: "Anh Triệu, có chuyện gì sao?"
"Cậu điều tra giúp tôi, trong năm năm vừa qua, Lương Khê từng lui tới những bệnh viện nào?" Triệu Ảnh Quân nói.
Cao Tuấn: "... Con m* nó, cậu làm như ông đây là cục tình báo cả nước, chuyện gì cũng có thể điều tra ra."
Nghe Cao Tuấn mắng một tràng dài, Triệu Ảnh Quân chỉ hờ hững nói ba chữ "nhờ vào cậu", sau đó liền thẳng tay cúp máy.
Triệu Ảnh Quân quay đầu nhìn Lương Khê thu mình trên sàn, sắc mặt anh lạnh dần, nén lại đau đớn ở chân, anh cúi người bế cậu trở về phòng.
*** *** ***
Hôm sau tỉnh giấc, Lương Khê vừa mở mắt đã thấy Triệu Ảnh Quân nằm ở bên cạnh, cậu cũng không nhớ rõ chuyện tối qua, dường như một đoạn ký ức đã bị đánh cắp, cậu không quá ngạc nhiên, tựa như chính bản thân từ lâu đã nhìn ra vấn đề.
Gượng thân mình ngồi dậy, Lương Khê không định đánh thức anh, rón rén chuẩn bị xuống giường, nào ngờ một bàn tay mạnh mẽ kéo cậu trở về, bên tai truyền tới một loại thanh âm vẫn đυ.c: "Ngủ thêm một lát."
Giọng nói ấm áp vang bên tai, da đầu Lương Khê tê dại, tiểu đệ bên dưới cũng có xu hướng ngóc đầu chào ngày mới: "Tôi không buồn ngủ nữa."
Nói xong Lương Khê còn nhúc nhích thân mình muốn chạy trốn, bất ngờ bàn tay Triệu Ảnh Quân đi xuống, không nhanh không chầm cầm vật nhỏ của cậu.
"Ưʍ." Đỉnh đầu Lương Khê đột nhiên nổ tung, bàn tay mềm mại vươn tới, ngăn động tác tiếp theo của anh.
"Khê Khê." Triệu Ảnh Quân nỉ non gọi, giọng điệu trầm ấm đến mê người, bàn tay Lương Khê vô thức thả lỏng.
Lương Khê đỏ bừng bừng, toàn cơ thể đều khó chịu: "Ảnh Quân, đừng làm loạn."
Tiểu điểu lâu ngày chưa nhìn tới, bàn tay Triệu Ảnh Quân chỉ mới chạm vào nó liền căng cứng, căng đến mức Lương Khê chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào, xấu hổ chết mất.
Triệu Ảnh Quân cười tà, bàn tay cách một lớp quần nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, hô hấp Lương Khê ngày càng dồn dập, dần dần biến thành âm thanh rêи ɾỉ, mỗi lần anh gọi "Khê Khê", tiểu điểu càng thêm phấn chấn.
"Ảnh, Ảnh Quân a." Lương Khê không ngăn được anh, chỉ có thể cắn môi mỏng, xúc cảm mãnh liệt như thủy triều cuồn cuộn kéo đến, tê dại, mê mang sau cùng là dâng trào: "Ưm a~"
"Khê Khê, buổi sáng tốt lành." Triệu Ảnh Quân cắn nhẹ vành tai Lương Khê, trong tay vẫn còn giữ lấy tiểu điểu đã ướt đẫm.
Tốt cái đầu nhà cậu! Lương Khê quay đầu, trừng mắt nhìn tên lưu manh ban nãy đang tỏ vẻ ngây thơ vô số tội với mình.
"Chụt" Triệu Ảnh Quân hôn nhẹ lên môi cậu, Lương Khê lần nữa nổ tung.
Sắc lang, lưu manh, cầm thú a!