Rốt cuộc sau bao cố gắng, công ty Trung Khúc đã tiếp nhận được tiểu sinh đầu tiên. Mấy ngày sau, cũng có không ít nam thanh nữ tú tìm đến, xem như không tệ, tối đêm đó Lương Khê cùng Triệu Ảnh Quân cũng có thể ngủ ngon giấc.
Chiếc giường vốn dành cho một người, giờ có thêm Triệu Ảnh Quân cùng con gấu Teddy khổ lớn, có hơi chật. Nhiều lần Lương Khê tỏ ý muốn đổi sang một cái rộng hơn, Triệu Ảnh Quân không nghĩ ngợi liền lắc đầu từ chối, cậu chỉ đành bất lực, lâu dần không đề cập đến nữa.
Hai người đàn ông chen chúc nhau trên một chiếc giường, Lương Khê ôm chú gấu Teddy lùi vào một góc, phía sau là lòng ngực rắn rỏi của Triệu Ảnh Quân dán sát vào lưng. Luồng nhiệt ấm áp len qua từng tầng da thịt, dù đêm lạnh cũng không ảnh hưởng đến Lương Khê, cậu nhắm nghiền hai mắt, phát ra vài tiếng ngái ngủ thỏ thẻ.
Có lẽ mấy ngày qua thật sự mệt mỏi, hai người ngủ một mạch đến tận chín giờ sáng hôm sau. Triệu Ảnh Quân tỉnh dậy đầu tiên, anh phát hiện Lương Khê ấy vậy mà còn đang ngủ say, thói lưu manh không nhịn được bộc phát. Bàn tay to lớn từ từ luồn vào vạt áo ngủ của người trong lòng, Triệu Ảnh Quân âm thầm nuốt nước bọt, thấy Lương Khê vẫn không có phản ứng, mới dám lần mò đến hai hạt đậu đỏ trước ngực. Dây thần kinh lúc này như bị kí©h thí©ɧ tột độ, Triệu Ảnh Quân đầu óc liền mê mang, bàn tay nhẹ nhàng vân vê…
"Kính coong!" Âm thanh chuông cửa vang lên, đánh tan suy nghĩ đen tối của Triệu Ảnh Quân, anh giật mình rút tay về, xác định Lương Khê vẫn chưa tỉnh giấc mới an tâm, sau mang dép lê bước ra khỏi phòng ngủ.
Người vốn dĩ đang nhắm mắt trên giường, nghe thấy âm thanh đóng cửa, hai mắt liền mở ra, Lương Khê cảm giác "tiểu đệ" bên dưới đã có xu hướng bừng tỉnh, kéo chăn che kín đầu, cậu không nhịn được mắng: "Đích thật là lưu manh mà!"
Triệu Ảnh Quân đi ra ngoài mở cửa, cánh cửa vừa được mở, bên ngoài là một thanh niên cao ráo, đội mũ đeo kính râm, trước ánh nhìn khó hiểu của anh, người đó bất ngờ la lớn.
"Anh là ai? Sao lại xuất hiện trong nhà Lương Khê?"
Triệu Ảnh Quân: "..."
Đối phương dường như rất khó chịu với sự xuất hiện của Triệu Ảnh Quân tại nơi này, bắt đầu lặp lại lời vừa nãy: "Anh là ai? Lương Khê đang ở đâu?"
Nghe thấy âm thanh ồn ào ở ngoài, Lương Khê cũng từ trong phòng ngủ đi ra, lên tiếng gọi: "Trì Viễn sao?"
Thanh niên nhìn Lương Khê, đánh giá từ trên xuống dưới, quần áo ngủ không chỉnh tề, đầu tóc rối bời, gương mặt vẫn còn mơ màng, mà người đàn ông điển trai trước mặt cũng vừa vặn như vậy…
Đừng nói, hai người này vừa nãy đã…
Càng nghĩ càng tự dọa mình, Trì Viễn xanh mặt, túi xách trong tay cũng rơi xuống, thực phẩm bên trong cũng rơi ra đầy đất. Trì Viễn hôm nay đến, còn tự mình ghé qua cửa hàng bách hóa mua đồ ăn, vốn muốn cùng Lương Khê dùng bữa, thế nào lại bắt gặp tình cảnh này.
Triệu Ảnh Quân nhìn bộ dáng chết đứng của người nọ, mày khẽ chau lại, nhìn về phía Lương Khê: "Người quen của anh sao?"
Lương Khê không nghĩ nhiều, thành thật trả lời: "Ừm, tôi lúc trước là quản lý của Trì Viễn."
Lời này không hẳn là sai, nhưng khi rơi vào tai Trì Viễn lại khiến tim hắn rét lạnh, đúng vậy giữa bọn họ cũng chỉ có mối quan hệ này, tất cả mọi thứ đều do hắn ảo tưởng mà thôi.
"Trì Viễn." Lương Khê cảm thấy hắn có chút khác so với thường ngày, vội vã hỏi: "Cậu không thoải mái chỗ nào sao?"
Trì Viễn: "..."
"Cậu khó chịu chỗ nào?" Lương Khê rốt cuộc cũng chắc chắn suy đoán của bản thân, đến gần hắn: "Tôi đưa cậu đến bệnh viện."
Trì Viễn đeo kính râm, nên Lương Khê không biết đôi mắt bên dưới đã phủ đầy sương, hắn khó khăn mở miệng: "Hai người… ngủ chung?"
"..." Lương Khê không hiểu sao hắn lại để tâm vấn đề này, vẫn thản nhiên gật đầu thừa nhận.
"..."
Không biết qua bao lâu, Trì Viễn đột nhiên xoay người bỏ chạy, Lương Khê bất động tại chỗ, cũng không đuổi theo, bởi cậu nhìn thấy… Trì Viễn vừa rơi nước mắt.
"Sao không giải thích rõ với cậu ấy?" Triệu Ảnh Quân lúc này mới lên tiếng, anh dám chắc chắn một người thông minh như Lương Khê sao lại không đoán ra Trì Viễn thích mình.
Đứng trước bậc thềm, Lương Khê cúi người nhặt lấy thức ăn Trì Viễn mang đến, đem từng món bỏ vào túi xách, ngẩng đầu nói với Triệu Ảnh Quân: "Như vậy sẽ tốt cho cậu ấy."
Triệu Ảnh Quân: "Cậu ấy đang tổn thương…"
Lương Khê từ dưới đất đứng dậy, sóng lưng cậu thẳng tắp, nhìn theo hướng Trì Viễn chạy đi: "Thà đau một lần còn hơn."
"Lương Khê!" Triệu Ảnh Quân thật sự không hiểu nổi cậu.
"Ảnh Quân!" Lương Khê gọi.
Triệu Ảnh Quân: "..."
"Yêu đàn ông thật sự rất khổ." Hai hàng nước mắt Lương Khê lăn dài trên má, từng giọt rơi xuống như tảng đá nện vào tim Triệu Ảnh Quân.
"Lương Khê." Lời nói Triệu Ảnh Quân trở nên nghẹn ngào, mười lăm năm qua Lương Khê đã trải qua những gì anh đều không biết rõ, anh chỉ thấy hiện tại Lương Khê vẫn sống tốt, vậy những vết tích trong lòng cậu cố tình chôn giấu thì sao?
Từ khoảnh khắc chạm phải ánh mắt si mê của Trì Viễn, Lương Khê liền đoán ra tâm tư của hắn. Dù như vậy cậu vẫn không mong muốn Trì Viễn sa chân vào con đường này, nếu được lựa chọn ai lại muốn bản thân trở thành mục tiêu của xã hội này chứ.
"Ảnh Quân, định kiến xã hội là thứ không phải chỉ cần hai ba câu nói liền biến mất." Lương Khê nhắm mắt ngăn dòng lệ sắp tuôn trào: "Trì Viễn còn trẻ, còn cả tương lai ở trước, cần gì phải dây dưa với một đại thúc như tôi."
Lại nói… Tôi chưa từng có tình cảm với Trì Viễn, cần gì lãng phí thanh xuân của người nọ.
Triệu Ảnh Quân nhìn Lương Khê không nói gì, chỉ có điều suy nghĩ, vậy giữa hai người còn có cơ hội không?