Chương 9: Cứng như vậy, còn không cho chạm vào

Kim Thành phu nhân chỉ muốn mây mưa thoải mái một phen, không muốn làm lớn chuyện ở trong phủ công chúa. Thấy Lục Hằng quật cường như thế, đành phải thôi, “Vậy bỏ đi, ta sẽ để lại ngươi cho công chúa nhà các ngươi sủng hạnh vậy!”

Kim Thành gọi Kiêm Gia mở cửa, kéo Lục Hằng đi ra ngoài.

Cả người Lục Hằng nóng bỏng, mặt mang sắc dục, Kiêm Gia tất nhiên là biết hắn trúng mê hương thôi tình, hơn nữa cánh tay hắn bị thương, Kiêm Gia nhất thời không biết làm như thế nào cho phải, bèn sai người đi bẩm báo cho công chúa trước.

Buổi tối Tuyên Hoa có uống chút rượu, đã nghỉ ngơi, bị làm phiền giấc ngủ cho nên cực kỳ bực bội, gọi người kéo Lục Hằng ra đánh một trận, quất hắn khoảng chừng hai mươi ba mươi roi.

Bạch Lộ truyền đạt công chúa mệnh lệnh: Lục Hằng thân là nam sủng, không chịu bỏ xuống thể diện, cái tôi cao hơn đầu, vi phạm mệnh lệnh của chủ tử, không chịu nghiêm túc tiếp khách, ngược lại uy hϊếp khách nhân, theo lý nên bị phạt nặng như vậy.

Lục Hằng dục hỏa đốt người, trên áo dính máu, lại bị quất một trận, nằm ở trên mặt đất hồi lâu không đứng dậy được.

Ánh trăng mênh mông chiếu xuống, phủ lên khuôn mặt tái nhợt, đôi môi đỏ bừng của hắn, phối hợp với dáng vẻ tuấn tú nhã nhặn giữa thiếu niên chuẩn bị trở thành người thanh niên, càng có một loại vẻ đẹp hỗn độn mà vỡ vụn.

Kiêm Gia không khỏi thương xót mà khuyên nhủ: “Lục công tử nhận lỗi với công chúa đi, mềm mỏng một chút, cũng có thể đỡ phải chịu nỗi đau da thịt được phần nào.”

“Ta… Không sai…” Lục Hằng kiên định, cắn chặt môi dưới, trên môi hằn lên vệt trắng do mất máu.

Kiêm Gia thở dài.

Trong phòng truyền đến tiếng cười nhạo của Tuyên Hoa: “Kiên trinh bất khuất tới vậy?”

Lát sau Lục Hằng bị đưa tới trước mặt công chúa.

Tuyên Hoa dựa nghiêng ở trên giường, một thân áo ngủ mỏng manh không che được dáng người thướt tha xinh đẹp của nàng.

Lục Hằng cúi đầu, không dám nhìn nàng.

Dươиɠ ѵậŧ dưới háng sưng to ngẩng cao đầu, hắn lấy tay áo che đi.

Tuyên Hoa thoáng nhìn, không biết nghĩ đến cái gì, thật lâu sau mới hỏi: “Nếu đã khó chịu như vậy, vì sao không thuận theo nàng ta?”

Người trong mà nàng nhắc tới chính là Kim Thành phu nhân, trong lòng hai người đều biết rõ ràng.

Lục Hằng đáp lại lời ít mà ý nhiều: “Không muốn, không muốn lấy sắc thờ người.”

“Vậy nếu là ta thì sao?” Tuyên Hoa lại hỏi, nàng chân trần xuống đất, tay đáp lên trên bả vai Lục Hằng, nói toạc ra: “Ngươi cũng không cho ta thượng sao?”

Lục Hằng hiểu, ý của Tuyên Hoa chính là nếu đêm nay Kim Thành phu nhân đổi thành nàng.

Đáng tiếc không có nếu, nếu công chúa thật sự muốn hắn, thì đã không dễ dàng tặng hắn cho người khác.

Lục Hằng lui về phía sau hai bước, tay Tuyên Hoa dần dần từ trên vai hắn tuột xuống.

Không cần nói gì, thái độ đã cho thấy tất cả.

Tuyên Hoa nghiền ngẫm mà phủi tay, đưa chân ra dò xét ở dưới háng hắn, “Cứng như vậy, còn không cho chạm vào?”

Lục Hằng áp xuống du͙© vọиɠ xao động trong cơ thể, nỗ lực trấn tĩnh, “Nếu công chúa không có chuyện gì, vậy ta đi về trước.” Mấy nhún tóc dính ở trên mặt, quần áo trên người đã sớm bị mồ hôi làm cho ướt sũng.

Tuyên Hoa biết hắn dục hỏa khó nhịn, cố ý mở miệng: “Muốn ta tìm một thị nữ cho ngươi giải quyết không?”

“Không cần.” Lục Hằng từ chối cực kỳ dứt khoát. Tuyên Hoa không có lòng tốt như vậy, hắn chỉ muốn mau chóng trở về, lấy một thùng nước lạnh, sau đó vùi cả người vào trong.

Đôi mắt hắn đỏ bừng, thần trí sắp bị ngọn lửa trong thân thể kia thiêu rụi hết sạch rồi.

Tuyên Hoa cũng không làm khó hắn nữa, hào phóng mà chuẩn bị cho hắn một thùng nước lạnh ở sương phòng bên cạnh, mặc hắn làm gì thì làm.

Lục Hằng quần áo cũng không cởi cứ thế nhảy vào trong nước, bọt nước bắn ra tung tóe ở bên ngoài thùng gỗ. Đêm hè lạnh lẽo, nước giếng thấm vào khắp người, hắn rùng mình một cái, bụng dưới lại cảm thoải mái dễ chịu.

Lục Hằng tỉnh táo bình tâm lại, dùng một thùng nước lạnh, tưới sạch hết tìиɧ ɖu͙© quay cuồng.

Không bao lâu, ngoài cửa có người gõ nhẹ hai tiếng, Kiêm Gia ở bên ngoài phòng, dò hỏi: “Lục công tử có thuận tiện không? Đại công chúa đưa cho công tử vài thứ.”

Lục Hằng vẫn chưa cởi đồ, mời nàng ta đi vào.

Kiêm Gia cầm khay bạc trong tay đi vào, bên trên là một cái địa đựng hai lọ, Kiêm Gia nói rõ ý đồ đến:

“Công chúa lệnh cho nô tỳ đưa thuốc cho công tử, hai loại này lần lượt là Thanh Tâm Hoàn và cao Ngọc Lộ. Thanh Tâm Hoàn có tác dụng sơ gan giải sầu, thanh tâm trừ phiền, công tử ăn vào, chắc chắn sẽ dễ chịu chút. Cao Ngọc Lộ, là thuốc trừ sẹo giảm đau mà ngự y trong cung điều chế cho công chúa, công chúa thưởng cho công tử, mong rằng công tử yêu quý thân mình, công chúa không thích... Lang quân trên người có tỳ vết.”

Nói thì khách sáo, chẳng qua cũng chỉ là đánh một bàn tay lại cho một viên kẹo mà thôi.

Lục Hằng bình thản, “Thay ta cảm ơn công chúa.”

Kiêm Gia liếc nhìn cánh tay Lục Hằng ngâm ở trong nước, nhắc nhở: “Trên người có thương tích, cẩn thận động vào nước sinh mủ, trong phủ có thái y, công chúa đã ra lệnh, đợi lát nữa sẽ tới trị liệu băng bó cho công tử.”

Lục Hằng nói: “Cảm ơn.”

Hắn cũng không để ý có lưu lại sẹo hay không, nếu bởi vì có sẹo mà bị Tuyên Hoa ghét bỏ, đuổi ra khỏi phủ, vậy thì càng tốt.

Đáng tiếc Lục Hằng suy nghĩ nhiều, Tuyên Hoa đối với nam sủng có hứng thú, chăm sóc cũng cực kỳ tỉ mỉ. Sau hôm ấy mỗi ngày sẽ có người tới kiểm tra vết thương trên cánh tay Lục Hằng, từ kết vảy đến khi mờ sẹo, hắn muốn làm chút việc tay chân cũng khó.

Từ ngày ấy Lục Hằng cũng chưa hề thấy Kim Thành phu nhân nữa, Tuyên Hoa dời hắn tới một viện càng hẻo lánh hơn.

Lục Hằng dưỡng thương, đọc sách, thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến đầu xuân năm mới.

Tuyên Hoa sợ lạnh, từ lúc bắt đầu mùa đông đến năm mới, vẫn luôn ở lì trong sơn trang suối nước nóng ngoài thành, Tết đến thì trở về phát tiền thưởng cho mọi người, làm mấy bữa tiệc nhỏ đón khách, rồi lại nhanh chóng rời phủ.

Thị vệ trong phủ công chúa đông đảo, bảo vệ nghiêm mật, nhưng Lục Hằng lại đang suy nghĩ, làm thế nào để đi ra khỏi phủ, tham gia kỳ thi khảo thí mùa xuân năm nay.