Chương 1

Tôi đã xin hệ thống rời khỏi thế giới.

[Ký chủ, thời gian của cô còn một tháng nữa.] Hệ thống nhỏ tri kỷ nhắc nhở tôi.

Tôi gật đầu tỏ ý đã biết.

Món ăn trên bàn cơm đã nguội, trên bánh ngọt viết lời chúc phúc cho tôi.

Người đã hứa hàng năm sẽ cùng tôi tổ chức sinh nhật, nhưng lại không thực hiện được lời hứa với tôi.

Tôi và Chu Uẩn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên mãi cho đến khi trở thành người yêu.

Đây là lần đầu tiên anh ấy vắng mặt trong ngày sinh nhật của tôi.

Chu Uẩn nói có chuyện rất quan trọng phải xử lý nên mới nhỡ hẹn.

Tôi biết anh ấy đi cùng nữ chính.

Chuyện như vậy gần đây thường xuyên xảy ra.

Tôi biết mình đã thua rồi.

Cốt truyện chính là cốt truyện, không phải là thứ tôi có thể khống chế.

Tôi lặng lẽ đổ hết thức ăn vào thùng rác.

Tự mình cầm bánh ngọt lên ăn.

Kem rất ngọt rất ngọt, ngọt đến đắng ngắt.

Lần đầu tiên tôi ăn hết một chiếc bánh.

Ba giờ sáng.

Chu Uẩn đã trở về.

Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận được sự gần gũi của anh.

Anh nói: "Xin lỗi, anh về muộn."

"Hôm nay có việc phải xử lý, lần sau anh nhất định sẽ cùng em tổ chức sinh nhật."

Lần sau à?

Đáng tiếc là tôi không còn thời gian cho sinh nhật lần sau nữa.

Tôi không nói gì chỉ trở mình, đưa lưng về phía anh.

Sự im lặng không tiếng động đang lan tràn.

Tôi ôm bụng cuộn tròn đau đớn.

Thanh âm lo lắng của Chu Uẩn vang lên: "Niệm Niệm, em làm sao vậy?"

Tôi đã được các bác sĩ dạy dỗ một trận.

"Cô lớn như vậy rồi, cô nghĩ sao mà ăn nguyên một cái bánh ngọt như vậy?"

Tự biết mình đuối lý, tôi cúi đầu ngồi ngoan ngoãn: "Không có lần sau."

Tôi không còn cơ hội ăn bánh sinh nhật nữa.

Chu Uẩn đỡ tôi đi ra ngoài bệnh viện.

Anh chợt dừng bước: "Là bởi vì anh không về dự sinh nhật em nên em mới ăn bánh ngọt một mình sao? Dùng cách làm tổn thương bản thân để uy hϊếp anh?"

"Không phải." Tôi trả lời rất nhanh.

"Anh đã nói rồi, tối qua anh thật sự có việc gấp phải xử lý. Em có thể đừng cố tình gây sự được không?"

"Ừm, em biết rồi."

Tôi trả lời anh ấy bằng giọng điệu rất bình thản.

Cùng với dáng vẻ cuồng loạn trong lần cãi nhau trước đó như hai người khác nhau.

Chu Uẩn cũng thoáng cái sửng sốt.

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ.

Sau khi xin rời khỏi thế giới này, tôi sẽ không còn bị cốt truyện khống chế nữa.

Cuối cùng cũng không còn giống một người đàn bà chanh chua.

Tôi ngẩng đầu lên.