Tiếu Tiếu đang cặm cụi làm việc thì wechat có một tin nhắn gửi tới.
Cô xoa xoa trán mở tin nhắn.
Một bức ảnh gói cà phê và tin nhắn.
“Nhớ Tiếu Tiếu rồi”.
Cô bật cười, quả nhiên là Hắn, tối qua cô vừa đăng ảnh thả thính lão cáo già này nhẫn 1 ngày nay đã nhắn tin.
“Là nhớ cà phê đi”
Cô phản hồi lại.
“Không, là nhớ Tiếu Tiếu”.
Người này lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo,cô thực muốn lột lớp mặt nạ này ra.
Cô pha cốc cà phê, từ từ thưởng thức, nhớ lại quá khứ.
…………
Tiếu Tiếu là môi giới bất động sản, nhưng cô từng đi du học Trung Quốc nên biết chút tiếng Trung.
3 năm trước có người bạn nhờ cô tìm phiên dịch tiếng trung cho triển lãm tổ chức ở thành phố cô sống.
Đúng lúc cô rảnh nên quyết định đi dịch.
Bắt đầu mối cơ duyên… hoặc là nghiệt duyên.
…………
Lần đó nhóm người giám đốc Trần có 3 người đến tham gia, anh Trần, anh Thăng, và tiểu Chương.
Tiểu Chương bằng tuổi cô.
Vẫn nhớ ánh mắt đầu tiên khi họ nhìn thấy cô ở sân bay quốc tế.
Tràn đầy kinh diễm, cũng phải thôi, cô biết cô đẹp, đặc biệt hôm nay cô còn trang điểm.
Lúc cô sải những bước chân dài vào sân bay đã thu hút vô số ánh mắt ngoái đầu lại nhìn.
Biết sao được, với thân hình nóng bỏng này dù cô có vận đồ công sở kín đáo thế nào cũng không thể nào che dấu được.
Đám người giám đốc Trần nhìn cô với ánh mắt rực rỡ, họ thầm nghĩ, không ngờ tùy tiện tìm phiên dịch lại vớ được cực phẩm thế này, thế này chuyện thu hút khách đến gian hàng triển lãm không lo rồi.
Ấn tượng đầu tiên tất cả chỉ dừng lại ở thế.
Lịch trình bận rộn từ sân bay họ về ngay triển lãm bắt đầu công việc.
Bận rộn đến tận 6h tối công tác chuẩn bị mới kết thúc.
Tiếu Tiếu đang mệt phờ ngồi nghỉ trước lúc xe taxi tới, đột nhiên vai run nhẹ, rất thoải mái.
Có một bàn tay đang xoa bóp vai cô.
Cô không hất bàn tay tự tiện đấy ra, tiếp tục tận hưởng, mỉm cười nói.
“Cảm ơn anh nhiều, rất là thỏai mái, anh Chương tay nghề thật tuyệt”.
Một đôi mắt hoa đào đang nhìn cô chằm chằm, Chương là người trẻ nhất trong đám người giám đốc Trần, cậu là em trai út của giám đốc Trần, cũng là người đẹp trai nhất.
“Tiếu Tiếu nay vất vả nhất, lát nữa lại phải dẫn chúng tôi đi ăn nữa”
Chương cười như mật ngọt nói.
Cô bật cười, con người xảo trá này, vốn dĩ từ đầu cô đã nói rõ lúc đàm phán giá, cô chỉ hỗ trợ công việc trong ngày, tối không đi ăn cùng họ.
Nhưng Chương đã nói vậy, nay còn buổi đầu tiên cô nào nỡ bỏ họ lại một mình.
“Được, hôm nay mọi người đều vất vả rồi, lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ tôi sẽ dẫn mọi người đi Nhậu bữa ra trò”.
“Điii”.
Cả đám người cười vang.