Chương 90: Kết thúc

Khi có nửa giây do dự thì tất cả sự kiên trì và chấp niệm trước đây đều bị tan rã.

Triệu Hi hơi ngẩng đầu, cô nhìn thấy cằm Triệu Minh Xuyên hơi có râu lấm tấm, da anh vẫn đẹp, còn có ánh mắt đầy kỳ vọng của anh.

Lùi bước nhượng bộ một cái thì lòng cũng khác đi.

Cô khẽ nghiêng đầu, mở miệng nói câu đầu tiên: “Triệu Minh Xuyên, anh đổi nước hoa rồi sao?”

Triệu Minh Xuyên hơi sửng sốt: “Không có mà.”

Triệu Hi đưa mũi lại gần, hít hà một lần nữa: “Không phải mùi này.”

Người tính tình cẩu khả như anh nhưng đời sống tinh thần rất được, luôn có thẩm mỹ ăn mặc của riêng mình, dù như thế nào cũng không lộn xộn.

Triệu Minh Xuyên chỉ yêu thích nước hoa, sản phẩm có hạn ở nước ngoài, không có cái nào là anh không mua được. Hơi giống không khí ẩm ướt buổi chiều trên biển, không có cảm giác tồn tại nhiều nhưng vừa ngửi là có thể tinh thần sảng khoái.

Trước giờ chưa từng nói, thực ra Triệu Hi rất mê luyến mùi này.

Bây giờ đổi rồi, cô hơi lạc lõng.

Triệu Minh Xuyên hiểu ra, rất dứt khoát nói: “Anh không muốn dùng nữa.”

“Sao vậy?”

“Sau khi em đi, anh đổi hết tất cả đồ vật. Còn có thể tiếp tục dùng sao? Ngửi thấy liền rối bời tâm trí.”

Triệu Hi đẩy anh ra, không nói gì.

Lòng ngực trống rỗng, Triệu Minh Xuyên lại sốt ruột, anh níu cánh tay cô lại, hỏi nhỏ: “Cho vui vẻ cái được không?”

Triệu Hi nhướng mày, bước đi về phía trước: “Ăn cơm đi.”

Đồ ăn ở đây thanh đạm, mùi vị không nồng, nhưng ăn rất ngon. Hương vị của bữa cơm này tựa như trạng thái giờ khắc này của bọn họ....rất dễ chịu.

Những món mà Triệu Minh Xuyên đều là món Triệu Hi thích ăn, nhiều năm như vậy nhưng anh vẫn nhớ rất kỹ.

Không nói nhiều, yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Triệu Hi.

“Về nước bao lâu rồi?” Triệu Minh Xuyên bình tĩnh hỏi.

“Nửa tháng trước.”

“Còn đi nữa không?”

“Xem tình hình.” Triệu Hi không nói một cách tuyệt tình: “Nếu công việc bên này thuận lợi thì sẽ không đi.”

Triệu Minh Xuyên thở dài một cái.

Lại hỏi: “Cha mẹ em vẫn khỏe chứ?”

“Ừ, bọn họ về hưu hết rồi, thỉnh thoảng cha em có tọa đàm bên ngoài.”

“Nhàn rỗi quá cũng chán, như vậy rất tốt.” Triệu Minh Xuyên nói: “Nếu tiện anh sẽ đến thăm họ.”

Triệu Hi cầm thìa không đồng ý cũng không từ chối.

Triệu Minh Xuyên giỏi khống chế tiết tấu, chỉ cần cô cho một cơ hội thì dù sao cũng không khiến cả hai người khó xử. Nắm bắt được rất tốt, trò chuyện hết mọi chủ đề nhưng rất ít động đến đoạn quá khứ kia của hai người.

Có thể tiến triển được như thế này, đương nhiên anh rất quý trọng, tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm cũ.

Cuối cùng, Triệu Minh Xuyên lại nói về chủ đề cũ bên trên. Anh nhàn nhạt hỏi: “Cuộc sống ở nước ngoài có quen không?”

“Vẫn tốt, không lạnh như Bắc Kinh.” Triệu Hi nói: “Lúc vừa đến bị bệnh nặng một trận, nửa tháng trời mới hết. Nửa đêm phát sốt nhưng không thể làm phiền nhà bác được nên tự mình đến bệnh viện, bác sĩ bên đó ít khi truyền nước cho bệnh nhân, kê đơn thuốc xong liền đuổi về. Em nằm trong chăn, lúc nóng lúc lạnh, mơ màng ngủ thϊếp đi, tỉnh lại đã là nửa đêm, chăn gối đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.”

Lúc nói những lời này, Triệu Hi rất thản nhiên.

Triệu Minh Xuyên im lặng, ngón tay để trên mặt bàn khẽ động.

Anh ngẩng đầu, hỏi: “Lúc bị bệnh, em có nhớ đến anh không?”

Triệu Hi nhìn anh, chậm rãi nhìn sang chỗ khác, nhẹ nhàng nói: “Có nhớ.”

Hai chữ này thôi đủ khiến Triệu Minh Xuyên cảm thấy hài lòng.

Anh khó chịu, hận chính mình năm xưa không trân trọng cô, khàn giọng nói: “Tiểu Hi, ngày thứ hai sau khi em xuất ngoại, anh liền mua vé đi Tây Ban Nha.”

Triệu Hi ngơ ngác, bốn mắt nhìn nhau, nghi hoặc không hiểu.

“Em đi không nói không rằng, không lưu luyến chút gì với anh, anh phiền muộn, nhưng sau này anh đã nghĩ thông suốt, không phải vấn đề là do em, là anh không tốt, không nể mặt mũi bạn gái, có thể thấy người làm bạn trai như anh thất bại như thế nào. Anh muốn đi tìm em, để thư kí đặt vé máy bay, còn chẳng tốn thời gian thu dọn hành lí, trực tiếp lái xe từ công ty đến sân bay.”

Triệu Minh Xuyên bình thản, dường như đang nói về một chuyện rất bình thường: “ Nhưng anh đã bỏ lỡ chuyến bay, bởi vì tai nạn xe cộ. Ba chiếc xe tông vào nhau, anh bị kẹp ở giữa, anh bị gãy đi hai đoạn xương sườn, phải nằm bệnh viện một tháng, trong một tháng đó, đã suy nghĩ rất nhiều, anh chưa từng cảm thấy cuộc đời mình thất bại như vậy. Xuất viện, anh cũng hiểu rõ, một cô gái tốt như em không nên bị anh làm lỡ dở. Em muốn đi, đó là lựa chọn của em, anh không có mặt mũi nào đi giải thích nữa. Anh liền nghĩ, sau này nếu có cơ hội, anh nhất định cho em thấy anh thay đổi.”

Lại là sau này.

Chuyện của sau này còn rất nhiều, Triệu Minh Xuyên im lặng không nhắc đến nữa.

Ví như lúc đi công tác, nếu có thể đi làm việc ở phía tây tuyệt đối sẽ không đi về phía đông.

Ví như không phải là anh không quay lại Tây Ban Nha, đi trên đường Mã Đức, nhìn nghệ nhân đường phố đàn hát, đi qua từng cửa hàng, khách khứa dồn dập đi đi lại lại, Triệu Minh Xuyên sẽ dừng chân thật lâu, tháo kính râm, lẳng lặng nhìn dòng người như thể là người phụ nữ anh yêu sắp xuất hiện vậy.

Một đám bồ câu trắng bay qua quảng trường đón trời chiều, ánh sáng chói lọi, bốn phía vang lên âm thanh của tiếng đàn.

Giây phút đó, Triệu Minh Xuyên lại đeo kính râm lên, lòng tràn đầy bi thương.

Anh mang tình yêu đi thật xa nhưng người yêu thì không còn ở đó nữa.

Không phải tất cả lỗi lầm đều sẽ được tha thứ.

Không phải tất cả những chuyện muốn bắt đầu lại lần nữa đều có thể bắt đầu.

Triệu Minh Xuyên bưng ly nước lên uống một hóp, lúc buông xuống vô tình đập nhẹ mặt bàn, anh nhìn Triệu Hi, ánh mắt chân thành: “Không dám quấy nhiễu em bởi vì anh cảm thấy, không có tên khốn nạn như anh em sẽ càng vui vẻ hơn.”

Ngưng một lát, anh nói: “Em vui là được rồi.”

Triệu Hi quay mặt chỗ khác, cô nhìn ra cửa sổ sát đất, thân thể đang cố gắng chống đỡ trên mặt kính trên bàn nhẹ nhàng lung lay.

Cô quay đầu lại, không khắc chế được giọng nói: “Triệu Minh Xuyên, anh thật ngốc.”

Triệu Minh Xuyên cười cười, ngồi thẳng dậy, vươn tay phải ra quang minh chính đại nắm lấy tay trái của cô: “Đúng thật ngốc. Nhưng có phải người ngốc có phúc hay không đều xem em cả đó.”

Triệu Hi mím môi, nhịn không được cũng bắt đầu cười.

Ăn cơm xong, Triệu Minh Xuyên lái xe đi dạo đêm ở Bắc Kinh, chỉ cần gặp đèn đỏ là anh lại vươn tay ra trùm lên mu bàn tay của Triệu Hi. Triệu Hi giãy giãy: “Có thể nghiêm túc lái xe không hả?”

Triệu Minh Xuyên nói: “Không thể.”

Triệu Hi trừng mắt.

Anh vội vàng gật đầu: “Có thể.”

Biết điều nhưng lại không buông tay mà nhẹ nhàng ma sát lòng bàn tay nóng bỏng lên tay cô như là đang cầm bảo bối vậy.

Đèn vàng, anh mới lưu luyến không rời chuyển tay sờ lên tóc cô, cam tâm tình nguyện nói: “Nghe em hết.”

Được lời mà vẫn không quên ngoan ngoãn, cũng có vẻ như cô mới là người lãnh khốc vô tình.

Triệu Hi cúi đầu nghiêng đầu dò xét, nháy nhẹ mi mắt: “Triệu Minh Xuyên, thế nên hôm đó anh bảo bán thận mua Iphone là vì chuyện xương cốt ở chỗ đó sao?”

“Ừ.”

“Khỏe rồi chưa?”

“Cũng được, nhưng lúc thời tiết thay đổi sẽ hơi đau.”

“Anh không tìm người chữa trị sao?”

“Ba anh rất để bụng, ông sắp xếp một bác sĩ cho anh nhưng công việc anh bận rộn lúc trị lúc không.”

“Như vậy sao được, không trị liệu định kì sẽ mất hiệu quả chữa trị. Anh đừng kéo dài, đợi thêm mấy năm nữa bệnh nặng hơn thì biết mặt.”

Triệu Minh Xuyên cười lên, khóe mắt híp lại, thêm một chút đùa cợt nói: “Em quan tâm anh, bệnh anh liền khỏi một nửa.”

Triệu Hi im lặng.

“Nào, nói thêm vài câu dễ nghe, nửa còn lại cũng khỏi luôn.”

Triệu Hi lạnh lùng: “Thôi, vậy anh tiếp tục bệnh đi.”

Triệu Minh Xuyên cười ha ha, rất vui vẻ nhẹ nhõm.

Đến dưới lầu nhà cô, xe dừng lại, Triệu Hi mở cửa xe.

“Đi đường cẩn thận, em về đây.”

Triệu Minh Xuyên kéo tay cô lại: “Tiểu Hi.”

Quay đầu liền bị người đàn ông hôn lên môi.

Đầu lưỡi đi đến mυ"ŧ vòng quanh môi vô, mở màn một cách chân chính. Triệu Minh Xuyên rất cố gắng kiềm chế, sợ dọa cô sợ, sợ cô phản cảm, sợ thất bại trong gang tấc, đầu tiên là dịu dàng thăm dò, không thấy cô kháng cự chính là sự khích lệ lớn nhất.

Thâm tình, tim đập nhanh.

Sống rồi.

Một nụ hôn đã dứt khoát giải quyết hết.

Triệu Hi đưa tay lên ôm cổ anh, bắt đầu đáp lại, bắt đầu chủ động, bắt đầu mở lòng.

Triệu Minh Xuyên không khống chế nổi hơi thở, nhẹ nhàng “ừm” một cái, tiếng đàn ông khản đặc nhẹ rên, đây là phản ứng thành thật nhất của thân thể anh.

Triệu Hi dựa vào vai anh thở phì phò, thật lâu không nhúc nhích.

Triệu Minh Xuyên từ từ vuốt ve lưng cô, từng cái một giúp cô thở đều lại.

Anh nói thật nhỏ: “Nghỉ ngơi sớm đi, mai anh đến đón em.”

Triệu Hi khàn giọng: “Không muốn, không tiện đường, quá xa.”

“Vậy anh đưa em lên? Đêm nay không đi nữa?”

Nhận được một nắm đấm nhẹ nhàng.

Triệu Minh Xuyên cười một cái, ôm cô trong ngực: “Không sao, không xa, sáng mai bảy giờ đi ăn sáng cùng nhau.”

Hai người hòa hợp, ngầm hiểu ý nhau.

Không cần anh anh em em kinh thiên động địa, cũng không cần theo đuổi gắt gao, không có cố ý, không có kí©ɧ ŧìиɧ tiểu biệt thắng tân hôn, anh đến em đi, bình đạm, trạng thái này càng tự nhiên hơn.

Từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, hai người đều bận làm việc, rất ít nhắn tin đưa tình trên điện thoại. Kết thúc công việc thì cùng nhau đi dạo phố, đi ăn cơm, tay nắm tay, hưởng thụ khói lửa nhân gian tại nơi phồn hoa nhất phố Trường An. Triệu Hi ngẫu nhiên nói chuyện làm ăn với anh, nào là văn bản khai báo rất khó dịch, chồng của ai, ai, ai đó lại là bạn của anh. Cảm thán trái đất này thật tròn.

Triệu Minh Xuyên rất chân thành lắng nghe, còn có thể nêu ý kiến cho công việc, còn cuộc sống thì cho niềm vui. Đi ngang qua chỗ bán mứt hoa quả, còn rất có tâm hỏi một câu: “Muốn ăn không?”

Triệu Hi gật đầu, tha hương nơi đất khách quê người đã lâu, cô hơi nhớ mùi này.

Triệu Minh Xuyên nắm chặt tay cô đi đến: “Cho một cây đi.”

Người chủ mỉm cười: “Lấy cái nào?”

Triệu Minh Xuyên nhìn trái nhìn phải, chỉ một cái: “Cây đẹp nhất này.”

“Đây, hai mươi lăm tệ.”

Triệu Hi cầm cây mứt ăn như hổ đói.

Triệu Minh Xuyên nhìn một cách vui vẻ: “Ăn từ từ, có ai giành với em đâu.”

“Sao anh không ăn vậy? Anh nên mua một nắm, ngọt nhưng không ngán, rất ngon đó.”

“Ai nói anh không ăn?” Triệu Minh Xuyên cúi đầu cắn cây hồ lô trên tay cô, lấy mất đi một quả.

Triệu Hi trách móc: “Aizz, quả đó em đang cắn dở mà.”

Triệu Minh Xuyên đang nhai: “Anh thích ăn.”

“Không chê bẩn sao?”

“Vậy lúc chúng ta hôn nhau, em ngại sao?”

Sắc mặt Triệu Hi đỏ ửng, đi cà nhắc đến chặn miệng anh lại: “Anh có cần một cái loa không?”

Triệu Minh Xuyên cười lưu manh, mở tay cô ra khỏi miệng mình, nhanh chóng hôn lên mặt cô một cái.

Đến chín giờ, anh đưa Triệu Hi về nhà.

“Lên đi, anh nhìn em.” Hai tay Triệu Minh Xuyên để trên tay lái, lộ vẻ lười nhác, áo khoác đặt trên ghế sao, anh mặt một chiếc áo màu đen, da anh trắng sáng, khỏe mạnh, dưới ánh sáng mờ ảo trong xe, ngũ quan vô cùng tuấn tú.

Triệu Hi nói: “Ngày mai nhớ kĩ phải đi khám đó.”

Triệu Minh Xuyên cười.

“Vị bác sĩ này tay nghề rất tốt, để ông ấy xem mạch giúp anh điều trị.”

Thấy anh vẫn cười, Triệu Hi đi đến đưa tay qua cửa sổ vò mặt anh: “Có nghe thấy không? Hả?”

Triệu Minh Xuyên kéo tay cô ra, đè gáy cô thấp xuống, hôn lên môi cô.

Triệu Hi đỏ mặt: “Anh!”

Cô vừa mở miệng, Triệu Minh Xuyên lại hôn xuống.

“Anh! Anh!”

Lại hôn, đầu lưỡi anh miêu tả hình dạng cánh môi cô, tê dại, cực kì sắc tình.

Triệu Minh Xuyên cười như không cười: “Anh thế nào?”

Triệu Hi làm sao dám nói chuyện nữa, quay đầu đi về.

Hôm sau, Triệu Minh Xuyên vẫn ngoan ngoan đi khám.

Triệu Hi tăng ca chỉ còn một mình anh, sau khi khám xong thì chờ bốc thuốc, không nhịn được báo cáo với anh em:

“Tình hình chiến đấu kịch liệt! Quân ta đại thắng!”

Đám bạn: “Tình hình như thế nào? Sống hay chết?”

Triệu Minh Xuyên: “Tôi và tiểu Hi làm lành rồi.”

Đám bạn nhao nhao lên….

“Bằng chứng đâu?”

“Đến khoa tâm thần khám chút đi.”

“Tôi mà tin cậu, chính là tin điều ác.”

Triệu Minh Xuyên gửi một bức ảnh rất có sức thuyết phục vào nhóm, là đêm tản bộ hôm đó, anh chụp ảnh cho Triệu Hi.

Váy dài, khuôn mặt tươi cười đang ngoái đầu nhìn.

Cô nhìn về phía ống kính.

Anh em nổ tung: “Trời!”

“Trời +1”

“Trời +2”

Mãi cho đến mười.

“Chúc mừng ông chủ Triệu tìm lại được tình yêu.”

“Tối nay đi uống rượu không ông chủ Triệu?”

“Ông chủ Triệu, ván bài đã sẵn sàng, không suốt đêm không phải là đàn ông.”

Mẹ nó một đám cặn bã, chuyên bóc phốt nhược điểm của anh.

Triệu Minh Xuyên oai phong lẫm liệt: “Cút.”

Nghĩ đi nghĩ lại, anh lại gửi thêm hai chữ: “Hoàn lương!”

Nhóm bạn lại ha ha luôn một trăm cái.

Có người hỏi: “Minh Xuyên cậu đang ở đâu?”

“Đi khám bệnh.”

Yên tĩnh mấy giây.

“Mẹ nó! Ha ha ha.”

“Bảo dưỡng cho đàn ông à, hiểu.”

“Sau ba mươi tuổi thì khả năng X hơi giảm thiểu.”

“Bây giờ tôi nghĩ đến một từ rất hợp với cậu ấy.”

Khi chữ “Kê gối chờ sáng” xuất hiện trên màn ảnh, Triệu Minh Xuyên cười vui vẻ, chửi thầm một tiếng: “Cặn bã.” Cười vô cùng sảng khoái.

Nhao nhao một hồi, một tin tức đường đường chính chính bắn tới: “A? Tớ nhìn thấy tiểu Hi.”

Triệu Minh Xuyên nhíu mày, trả lời: “Ở đâu?”

“Quán bar HIIT. Cái chúng ta thường đi ấy. Chờ chút, tôi quay video cho các cậu xem, tớ không nhìn nhầm chứ.

Triệu Minh Xuyên ấn mở video, âm thanh ồn ào náo nhiệt vang lên, cách màn hình nhưng âm thanh này có thể khiến người ta rụng tim.

Anh nhìn chăm chú, một bóng dáng yểu điệu trên sàn nhảy, tay nâng lên cao lắc lư theo điệu nhạc, mà còn mặc váy rất ngắn, áo hai dây bó sát người! Eo thon liên tục uốn éo khiến người ta mơ màng.

Buổi chiều cô gọi điện thoại nói thế nào với anh?

Hôm nay em phải tăng ca, tối nay không thể đi khám bệnh cùng anh được.

Lòng Triệu Minh Xuyên nóng lên.

Ha ha, vật đổi sao dời.

Báo ứng.

Báo ứng mà.

Bên này Triệu Hi cũng không nghe thấy người từ xa gọi mình, chơi vô cùng hăng. Buổi chiều Bùi Giai Giai chạy từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, Triệu Hi lại gọi Sơ Ninh đến, ba chị em lên sân khấu nhảy, hai người kia đều là người thoải mái nên không thèm đếm xỉa đến Triệu Hi tính tình trầm ổn mà chạy đến đây chơi.

Đàn ông sao?

Không tồn tại!

Nhảy nhót một hồi theo tiếng nhạc của DJ, chỉ kém là chưa la hét thôi. Ba người đều trang điểm mắt khá đậm, da mặt đẹp sẵn nên dùng phấn lót rất mỏng, môi đỏ dưới ánh đèn mê hoặc biết bao nhiêu người.

“Vui không?” Sơ Ninh đang nhảy bên cạnh hỏi lớn.

Triệu Hi hưng phấn: “Vui.”

“Coi như báo thù!” Sơ Ninh cười tủm tỉm: “Ai bảo trước đây Triệu Minh Xuyên khốn kiếp như vậy, chúng ta đi đường anh ta từng đi, nhảy nhót, uống rượu như anh ta, để anh ta nếm thử mùi vị này đi!”

Triệu Hi nghe xong, không phải là đạo lý này hay sao.

Cô duỗi tay, lưu loát hất đầu. Tóc dài như thác nước xõa xuống, đẹp mê người.

Bùi Giai Giai cũng đã quen thuộc, cô kéo tay Sơ Ninh, mắt rất sùng bái: “Oa, Triệu Minh Xuyên đúng là anh cô sao?”

Sơ Ninh nói: “Đúng, anh em tình thâm! Cảm động lắm đúng không!”

Mà Triệu tổng vừa chạy đến, thấy bạn gái mình, em gái mình tuyệt tình đâm mình vài nhát….

Anh muốn khóc.

Lúc Triệu Hi bị Triệu Minh Xuyên lôi ra khỏi quán bar, người không tỉnh táo, mơ hồ nghiêng đầu cười với anh.

Triệu Minh Xuyên gầm thét: “Cuối cùng em uống bao nhiêu rượu rồi!”

Triệu Hi giơ năm ngón tay lên: “Một chai.”

“Đó là năm!!”

Cô cười hì hì: “Ba, tám, chín, anh thua rồi! Uống rượu!”

Ra là chơi oẳn tù tì.

Mặt Triệu Minh Xuyên đen lên, kéo tay Triệu Hi lên xe, một tay đè cô lại, một tay thắt dây an toàn cho cô: “Tăng ca? Công việc bận rộn? Không rảnh đi khám với anh? Hả? Đây chính là tăng ca của em? Tiểu yêu tinh Sơ Ninh kia chờ đó cho anh, anh sẽ nói chuyện này cho bạn trai nó biết. Thiếu quản giáo, muốn ăn đòn, phải thuần hóa!”

“Hôm qua nó còn khoe khoang nói rằng cuối tuần sau đi đăng kí kết hôn, anh còn tặng nó 250 cái hồng bao, con nhỏ chết tiệt kia phải phun tiền lại cho anh.” Triệu Minh Xuyên tức giận phát tiết, ngẩng đầu lên lại sửng sốt.

Triệu Hi bất động, an tĩnh, mắt như giọt sương nhìn anh chăm chăm.

Cô biểu lộ sự bi thương, thống khổ tận cùng, chìm vào phần kí ức không dám đυ.ng vào kia.

Bị rượu làm say, khuôn mặt trắng nõn của cô ửng hồng. Nước mắt Triệu Hi rơi xuống, bắt đầu loạn xạ lên án: “Anh cũng biết cảm giác không dễ chịu này sao, anh gạt em nói đi họp, nhiều người cùng đi chơi với nha như vậy, xinh đẹp, trẻ tuổi, dạng phụ nữ nào cũng có, em cũng sẽ sốt ruột, em cũng sẽ mất tự tin, cũng sẽ không có cảm giác an toàn, anh biết không, anh có biết không.”

Triệu Minh Xuyên nghe hiểu cô nói gì.

Tiểu Hi của anh, cũng không hề buông xuống hoàn toàn. Cô vẫn để ý, vẫn còn sợ hãi trong lòng.

Triệu Minh Xuyên đau lòng, ôm cô thật chặt trong ngực.

“Hi nhi, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”

Anh không ngừng lặp lại ba chữ này, lòng tràn ngập hối hận không thể nào nói hết.

Giờ phút này Triệu Hi đã tỉnh táo hơn phân nửa, mắt cô vẫn còn đỏ, cô uất ức nhìn anh: “Triệu Minh Xuyên, em chỉ cho anh cơ hội một lần này thôi, không có lần sau đâu.”

Triệu Minh Xuyên gật đầu: “Anh biết, sau này cho em hành hạ anh, hành hạ như thế nào anh cũng không oán than.”

Triệu Hi nghiêng đầu cười xán lạn: “Hành hạ liền đêm nay, được không?’

Ánh mắt Triệu Minh Xuyên tối đi: “Hành hạ chỗ nào?”

Triệu Hi lấy tay làm thành hình cánh cung, nhắm chuẩn anh: “Biu biu biu…..Sao anh không ngã xuống đi?”

Anh nhấn cô lại ghế, trầm giọng: “Ngã, đi về rồi ngã, ngã trên giường.”

Xe chạy nhanh về chung cư của anh.

Cửa còn chưa kịp đóng, Triệu Minh Xuyên liền đặt cô lên ván cửa hôn.

Rượu là thứ tốt, sau khi say đều nói thật hết, có thể khiến người ta thật tình. Triệu Hi giơ tay ôm anh, nhẹ nhàng bằng lòng.

Quần áo ném một chỗ, giày cũng lần lượt rơi xuống.

Triệu Hi bị anh đè ép, lưng toàn là mồ hôi nóng.

“Triệu Minh Xuyên.” Cô rất thích gọi cả tên lẫn họ anh, âm thanh mềm mại hỏi: “Lần trước, anh nói anh bốn lần, là thật sao?”

Triệu Minh Xuyên cười nhỏ: “Không phải là thật.”

“Vậy có thể được mấy lần?”

“Chờ một chút em tự mình đếm đi.”

Nói xong, một nụ hôn mãnh liệt rơi xuống.

Một đêm triền miên, yêu nhau một đời.

Từng không biết đêm là gì, từ giờ khắc này liền biết ngày và đêm.

Triệu Hi nhịn đau, Triệu Minh Xuyên nén mồ hôi, càng về sau càng hòa hợp, vui sướиɠ càn quét.

Giống như mặt trăng đêm nay.

Viên mãn.

-HẾT-