Đài phát thanh khuôn viên trường năm nay vẫn còn phổ biến bài hát của Châu Kiệt Luân.
Gió tháng 9 vừa phải, không lạnh cũng không nóng, chỉ là tuổi thanh xuân dễ dàng xao động, lời ca đơn giản cũng có thể liên tưởng ra tình yêu mỹ diệu.
Khi Nguyễn Thư một mình từ nhà ăn đi ra, đài đang phát " Chong chóng màu trắng".
Tôi sẽ cùng bạn đi đến cuối cùng
Có thể hay không đừng nghĩ quá nhiều
Có thể hay không tay nắm tay
......
Thời gian nghỉ trưa còn rất nhiều, Nguyễn Thư đang muốn đi thư viện xem sách, mẹ cô là luật sư, tuy không nhớ rõ bộ dáng ba mẹ, nhưng cô vẫn luôn nghĩ, đi qua con đường bọn họ đã từng đi phảng phất có thể gần gũi với họ.
Triệu Thiến không biết từ trong góc nào chạy ra, đầu tiên là giải thích một chút vì sao lâm trận bỏ chạy, "Thư Thư, tớ thật là nối dõi ba đời, nếu có sơ xuất gì, ông bà nội, ông bà ngoại, ba mẹ tớ, đều không sống nổi nữa, tớ là huyết mạch trong nhà, cho nên...... Cậu biết đấy, dù sao tớ không thể bị Lục Thận đánh chết."
Nguyễn Thư: "......"
Lục Thận tệ đến thế sao?
Nếu là trước kia, cô sẽ tin tưởng vững chắc không nghi ngờ, nhưng đời trước sau khi chết, Lục Thận như thế nào vì cô báo thù, cô nhìn rõ ràng chính xác, cho dù trong mắt người khác anh là ác ma, cô cũng không thấy anh xấu xa.
Hơn nữa...... Hai ngày này cô đã trêu chọc anh rất nhiều lần, Lục Thận không phải không đối xử tệ với cô sao?
Có lẽ lời đồn sai rồi.
Thấy Nguyễn Thư bộ dáng không cho là đúng, Triệu Thiến lôi kéo cô đi vào con đường mòn trong vườn trường nói chuyện.
Nhà Triệu Thiến cũng tính giàu có, ông bà và ba mẹ đều là nhân viên chính phủ, cũng có tiếng nói ở Nam thành, là người tốt nhất trong số ít bạn bè của Nguyễn Thư.
Triệu Thiến bộ dáng lo sợ Nguyễn Thư sẽ lạc lối, "Thư Thư, chuyện Lục gia hẳn là cậu đã nghe qua, tớ nói với cậu nha, cậu và Lục Bá Vương thật sự không hợp, em trai hắn đã trở lại, hơn nữa cũng tới Nhất Trung học, cậu biết không?"
Nguyễn Thư ngẩn ra.
Lục gia là nhà giàu số một Nam thành, ba Lục Thận rất nhiều năm trước nɠɵạı ŧìиɧ với một ngôi sao ca nhạc, trực tiếp làm cho mẹ Lục Thận tức giận đến mức tự sát.
Ba anh Lục Cẩn Nghiêu không chỉ cưới tiểu tam (*), còn sinh một người con trai, chỉ kém Lục Thận một tuổi.
(* tiểu tam: người thứ ba, tình nhân) Có thể thấy được, thời điểm mẹ Lục Thận còn trên đời, Lục Cẩn Nghiêu đã ở cùng với tiểu tam rồi.
Nguyễn Thư nhíu lại mày nhỏ, cô minh bạch tại sao trên mặt Lục Thận luôn có nét ương ngạnh khó thuần, còn có tia ưu sầu.
Là từ trong xương cốt phát ra.
Anh bao vây bản thân đến đạn bạc khó xuyên, kỳ thật nội tâm đã chồng chất vết thương.
Triệu Thiến lại nói, "Sản nghiệp Lục gia ai không động tâm nha? Nguyên bản Lục tổng vì Lục Thận, vẫn luôn để Lục nhị thiếu ở bên ngoài, hiện tại lại đem người trở về Nam thành, này không phải rõ ràng cùng Lục Thận đoạt gia nghiệp sao? Có mẹ kế chẳng khác nào mất ba, Lục Thận gắt gỏng, tính tình xấu, phỏng chừng chính là do từ nhỏ đã bị ảnh hưởng."
Triệu Thiến còn đang lải nhải nói, Nguyễn Thư trong lòng bỗng nhiên run lên.
Cô nhớ tới một sự kiện.
Đời trước cũng là hôm nay, giữa trưa cô từ nhà ăn đi ra, sau đó cùng Triệu Thiến đi thư viện, kết thúc giờ nghỉ trưa nhìn thấy Lục Thận cả người là máu.
Hôm nay anh sẽ "giao chiến" với đám người trường dạy nghề kia.
Hơn nữa cô đã sớm nghe nói Lục Thận có chứng cáu gắt, mà em trai cùng cha khác mẹ trở về Nam thành, còn có chuyện Lục gia, khẳng định sẽ khiến anh không chịu nổi mà càng thêm hung bạo.
Nghĩ tới điểm này, Nguyễn Thư nói với Triệu Thiến: "Thiến Thiến, cậu về phòng học trước đi, tớ có chút việc một lát sẽ trở về."
Nói, Nguyễn Thư bước chân chạy về hướng ngọn núi sau trường học.
Nhất trung được xây dựng bên cạnh một ngọn núi, phong cảnh rất tốt, nhưng cũng tạo cơ hội cho học sinh hư đánh nhau gây sự.
Nguyễn Thư vừa chạy vội, vừa nghĩ chuyện đời trước, lần đó Lục Thận đánh nhau bị thương, anh không đi phòng y tế, mà là đi thư viện, hình như đã trốn ở một góc nhìn thật lâu, đến khi cô ra ngoài, lại quay đầu rời đi.
Nguyễn Thư tổng cảm thấy có gì đó không thích hợp, rất nhiều chuyện đời trước đến nay cô đều không hiểu rõ, Lục Thận có liên quan gì đến cô?
Lục Thận, một lão đại không coi ai ra gì như vậy, tại sao lại nguyện ý vì cô huỷ hoại hết thảy tiền đồ? Còn đi gϊếŧ người?
Trái tim bắt đầu không chịu khống chế nhảy lên, kiếp trước Nguyễn Thư tận mắt nhìn thấy Lục Thận cả người là máu, đứng ở rừng trúc nhỏ bên ngoài thư viện nhìn lén cô.
Khi đó chỉ cảm thấy người này cổ quái, nhưng là đến đời này, Nguyễn Thư tin tưởng vững chắc cô và Lục Thận có liên quan gì đó......
Chuyện mà cô không biết được.
...
Chương này khá dài nên tớ chia thành 2 phần nha. Cần Vote ( 🌟
) các tiểu tiên nữ ơiii 🥺
!!!.