Chương 8: Bao ăn bữa sáng

Khi Nguyễn Thư về đến nhà, Nguyễn Hạo và Nguyễn Nhã Đình vẫn chưa trở về.

Nhưng mà cô nhận được tin nhắn của Nguyễn Hạo,【 Thư Thư, anh và Nhã Đình có chút việc, em về trước đi. 】

Nguyễn Thư không nghĩ nhiều.

Cô trả lời,【 Em đã biết, anh họ. 】

Cô coi Nguyễn Hạo là anh họ, nhưng cũng không thật sự coi Nguyễn Nhã Đình là chị họ, đời trước luôn cảm thấy bản thân mình là ăn nhờ ở đậu, cho nên Nguyễn Nhã Đình nói cái gì, cô liền làm cái đó.

Nhưng kết quả thì sao, lại bị cô ấy và mấy cô gái giới nhà giàu hại chết.

Lúc này Nguyễn Quốc Khánh và Triệu Thục Lan còn chưa ngủ, ngoài mặt hai người họ đối xử với Nguyễn Thư rất tốt, quan tâm hỏi han.

Nguyễn Quốc Khánh mặc áo ngủ to rộng, là một người đàn ông trung niên điển hình, "Thư Thư, bây giờ mới khai giảng nên đừng căng thẳng quá, con học tập tốt như vậy, chỉ cần không yêu sớm, không ham chơi, thi đỗ trường đại học hàng đầu khẳng định không thành vấn đề."

Triệu Thục Lan cũng cười phụ họa, "Đúng vậy, Thư Thư, về sau cũng phải quan tâm anh chị con, đều là người một nhà, tương lai nhất định không thể quá xa lạ nha."

Nguyễn Thư cười nhạt.

Cô biết, không lâu sau, bác cả sẽ lấy cớ muốn mua nhà mới, đoạt tiền thừa kế của cô.

Mà Nguyễn Nhã Đình vì học tập không tốt, lại ái mộ hư vinh, cho nên ba năm sau cô ấy sẽ thi học viện điện ảnh, toàn bộ học phí cũng lấy từ chỗ tiền thừa kế này.

Cho đến cuối cùng, cô sẽ trắng tay, ngay cả nơi ở cũng không có.

Nguyễn Thư chớp mắt, vẻ mặt nhàn nhạt, "Hai bác đi ngủ sớm đi, con muốn nghỉ ngơi."

Cô xoay người vào phòng mình.

Thiếu bọn họ, cô nhất định sẽ trả lại.

Nhưng đời này tuyệt sẽ không làm một quả hồng mềm tùy ý người ta nắn bóp.

Rất nhanh...... rất nhanh thôi cô sẽ thoát khỏi căn nhà dối trá này.

Nguyễn Thư khóa trái cửa, người từng bị phản bội không tránh khỏi tâm tư cẩn trọng.

Cô học trên lớp rất nghiêm túc, mà kiếp trước đã học qua một lần, cho nên buổi tối trở nhà về không cần phải tiếp tục học nữa.

Nguyễn Thư nằm trên gối đầu màu hồng đào, gửi một tin nhắn cho Lục Thận.

Cô từ phòng giao huấn thấy được số điện thoại của anh, nhưng lại không có số tài khoản QQ, 【 Em là Nguyễn Thư, anh về đến nhà chưa? 】

Biệt thự cao cấp Lục gia, thiếu niên đứng ở hành lang gấp khúc vắng tanh, anh dựa lưng vào vách tường bằng đá cẩm thạch lạnh băng, trong lòng lại không thể nào hạ nhiệt được.

Lục Thận như là thịt BBQ bị kẹp trên lò nướng, ngay cả hô hấp cũng biến thành dày vò.

Di động vang lên một tiếng, anh lấy từ túi quần ra nhìn thoáng qua.

Ghi chú là 【 tiểu khả ái 】.

Nguyễn Thư khả năng sẽ không bao giờ biết, vì có được dãy số này, từ mấy năm trước anh đã đến trường trung học nơi ngoại thành xa xôi hỏi thăm.

Anh biên soạn vô số tin nhắn, nhưng chưa từng gửi đi một lần.

Nhìn dòng chữ nóng bỏng trên màn hình điện thoại, thiếu niên cảm giác mình lại chịu thêm một lần lò nướng dày vò nữa.

Cách màn hình, dường như anh có thể thấy cô mỉm cười ngọt ngào.

Do dự hồi lâu, thiếu niên đặt di động xuống, ngửa mặt nhìn trần nhà xa hoa.

Anh ở tại biệt thự cao cấp mục nát, sống trong một mớ hỗn độn.

Thiếu niên chìm đắm trong cảnh tuyệt vọng do chính mình dệt nên, mà bờ bên kia đối diện cơn ác mộng là cô,là người anh không thể chạm đến.

Chuông báo lại vang lên, anh vội vã cầm lên điện thoại, tốc độ quá nhanh khiến di động run rẩy trong tay, suýt chút nữa rơi xuống.

【 Anh về đến nhà chưa? Sao không báo tin cho em? Em lo lắng. 】

Cô ấy nói cô lo lắng.

Thiếu niên tim đập loạn xạ, anh giống như một thây ma đã chết ngàn năm, được đến một ngụm máu tươi, bắt đầu hồi sinh mạng sống.

Anh cố gắng nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn gửi đi một tin nhắn, 【 Về rồi 】

Thậm chí dấu chấm câu cũng không có, cho rằng thờ ơ lạnh nhạt như vậy, sẽ khiến cô biết khó mà lui.

Đối phương lại trả lời rất nhanh, 【 đi ngủ sớm một chút, đừng thức đêm nha. Em ngủ đây, sáng mai gặp. 】

Lục Thận: "......"

Ai muốn gặp cô?!

Ngày mai...... Thiếu niên lần đầu tiên cầu nguyện đêm đen mau chóng qua đi, anh khát khao chờ mong tia nắng ban mai của ngày mới.

Ánh mắt anh rơi trên cánh tay, trong đầu hiện lên đôi tay nhỏ kia, ôm eo anh, còn đáp lên mu bàn tay anh nữa.

Du͙© vọиɠ thiếu niên bị bật lửa, anh đi đến phòng bếp, vội vã rót một ngụm nước khoáng lạnh.

Lúc sau, anh cười khổ.

Thật là đáng khinh, thực sự ti tiện từ trong xương cốt không cách nào cứu nổi.

Người ta khắp nơi lo lắng cho anh, anh lại ở đây mơ ước hão huyền.

Đang muốn buông di động,【 tiểu khả ái 】 lại gửi đến một tin nhắn, 【 đây là số tài khoản QQ của em XXXXXX, kết bạn để sau này trao đổi học tập nha. 】

Lục Thận: "......"

Anh muốn kết bạn, nhưng không muốn cùng cô thảo luận chuyện học hành xíu nào.

Thiếu niên do dự hồi lâu, bàn tay to không ngừng vuốt ve di động, anh biết, chỉ cần tiến lên một bước, chắc chắn không thể buông tay được nữa.

Anh nhấn xoá bỏ tin nhắn, cố tình không muốn nhớ số Q.Q kia.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, chỉ là một dãy số mà thôi, miễn là những thứ liên quan đến cô, đều thật đáng yêu.

Anh lại cứ liếc nhìn một cái đã nhớ kỹ.

Di động lại vang lên, Lục Thận tựa như phát điên nhấn mở xem, là đám người Trần Thông gọi video tới.

Tim anh rơi xuống, lại biến thành Lục thiếu máu lạnh vô tình.

Trần Thông: "Thận ca, ra chuyện lớn rồi, anh họ của chị dâu đang đánh nhau với người ta ở Đông Thành."

Lục Thận: "Nói tiếng người!"

Triệu béo: "Là như này, Thận ca, một cô con gái khác của Nguyễn gia đang yêu đương, nhưng hoá ra bên kia đã có bạn gái, mọi chuyện vỡ lở, thế là cô ấy bị vây đánh. Hôm nay Nguyễn Hạo đi cứu em gái hắn."

Dịch Hiểu Hiên: "Thận ca, cần chúng ta hỗ trợ không?" Xử lý không tốt về sau khả năng chính là người một nhà đó!

Lục Thận buông di động, theo sau cởϊ áσ thun, hương mật đào quanh quẩn chóp mũi, khiến anh cả ngày nay đều không muốn buông tha chiếc áo này, "Không cần."

Anh nói hai chữ, liền nhấn tắt video.

Nếu buổi tối hôm nay không có anh, tiểu Nguyễn Thư sẽ gặp khó khăn.

Tên kia ngay cả em gái đều không bảo vệ được, dựa vào đâu anh phải quan tâm bọn họ!

......

Một chiếc siêu xe tiến vào cổng lớn biệt thự Lục gia.

Qua lớp kính cửa sổ xe, Lục Thận thấy Lục Cẩn Nghiêu, một nữ minh tinh đã hết thời và một thiếu niên xuống xe, ba người này vừa nói vừa cười, hiển nhiên là người một nhà hạnh phúc thân mật.

Phòng Lục Thận ánh sáng tối tăm, anh như bị cách biệt với thế giới, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác ấm áp vui vẻ.

Anh đến phòng tắm, dùng nước lạnh dội qua loa một lần.

Tiếng cười vui bên ngoài chẳng liên quan gì đến anh, mở ra di động, nhìn đi nhìn lại mấy dòng tin nhắn, thiếu niên đặt điện thoại lên ngực, ngửa mặt nhìn sao trời ngoài cửa sổ, phảng phất rốt cuộc thấy được một tia hy vọng.

Dày vò đến hơn 1 giờ sáng, cuối cùng anh quyết định kết bạn tài khoản QQ kia, vẫn ghi chú là "tiểu khả ái".

Đối phương chưa chấp nhận lời mời, hẳn là ngủ rồi.

Cô ấy ngoan như vậy, chắc chắn sẽ không thức đêm.

Đêm nay kéo dài đến lạ thường, Lục Thận canh giữ di động, trằn trọc không ngủ được, anh cũng không dám ngủ, chẳng may bỏ lỡ tin nhắn cô gửi đến thì sao?

Dung lượng pin còn dư lại một phần ba, anh lập tức đứng dậy cắm sạc, hận không thể vẫn luôn ngồi ở chỗ ổ cắm.

Lần đầu tiên lo lắng điện thoại đột nhiên không vào pin.

......

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenhdt.com @sodamixkem sodakem.wordpress.com vui lòng không re-up, copy đi nơi khác!

Sáng hôm sau, dì lao công ngạc nhiên phát hiện vườn trường sạch sẽ bất thường, bảo vệ cửa nói, là mấy nữ sinh lớp nghệ thuật quét.

Dì lao công vẻ mặt mơ hồ.

Trẻ nhỏ bây giờ, tính tự giác cao thật, không ném rác rưởi bừa bãi, còn thuận tiện hỗ trợ quét dọn.

Về sau cứ như này, bọn họ sẽ thất nghiệp mất.

Nguyễn Thư sớm đã thức dậy, mở ra di động phát hiện có người lạ gửi kết bạn QQ, cũng không thấy ghi chú gì, cô nhìn ảnh đại diện của người nọ, một chiếc xe máy quen mắt đỗ trên cồn cát hoang vắng, ngay lập tức biết đây là Lục Thận.

Thời điểm đi chuyến xe buýt đầu tiên đến cổng trường, phía đông chân trời mới thoáng ẩn hiện màu cam vàng.

Muốn nói loại cây thường thấy ở Nam thành nhất, đó chính là ngô đồng.

Đặc biệt là phố cũ có chút cổ kính, đâu đâu cũng thấy được, bên ngoài cổng lớn Nhất trung là một con đường trồng hai hàng cây ngô đồng chạy dài.

Nguyễn Thư đeo cặp sách, trong lòng ôm một cái ly nước mới, đứng ở cổng trường nhìn xung quanh.

Khi thiếu niên cao lớn đi về phía mình, cô rất ngạc nhiên.

Không nghĩ tới, Lục Thận cũng sẽ dậy sớm như vậy.

Anh đến gần, trên tóc còn đọng lại chút sương, cũng không biết là đến đây lúc nào, trong mắt ánh lên vài tia đỏ.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Ăn cơm chưa?" Giọng anh khàn khàn, vẫn bá đạo chuyên chế.

Nguyễn Thư cho rằng hôm nay không đợi được anh, có chút không phản ứng kịp, "Em chưa, anh thì sao?"

Lục Thận, "Đi thôi, lão tử đưa em đi ăn."

Nguyễn Thư nghĩ nghĩ, vốn dĩ hôm nay là mình hẹn Lục Thận đến trường gặp, cô lấy ví tiền nhỏ từ trong cặp sách ra, đưa Lục Thận xem, "Em mời anh ăn sáng, em có tiền, anh nhìn coi."

Đó là một chiếc ví nhỏ màu hồng hình con heo Peppa, bên trong mấy tờ hai mươi nằm ngay ngắn, còn có năm tệ cùng vài đồng tiền xu......

Lục Thận liếc mắt một cái, đột nhiên ngơ ngẩn: "......"

Mấy năm nay cô ấy đều sống như này sao?

Vài tờ hai mươi đồng, cô liền cho rằng mình thật sự có tiền?

Thiếu niên quay mặt đi, không dám tiếp tục nhìn bộ dáng ngây thơ ngốc nghếch của cô, gió đầu thu có hơi dữ dội, thổi đến khoé anh đỏ lên.

Nguyễn Thư cũng không hiểu sao anh lại xụ mặt, giống như còn không muốn nhìn thấy cô.

Lại thấy thiếu niên móc ví tiền ra, cầm một sấp tờ trăm tệ màu đỏ, đập lên quầy thu ngân quán ăn sáng, bộ dáng ngang ngược, "Có đồ ăn gì đều mang hết ra đây, từ hôm nay trở đi, lão tử muốn đặt trước bữa sáng, chỉ cần cô ấy tới, các người phải sẵn sàng chuẩn bị!"

Xung quanh Nhất trung, ai mà không biết Lục Thận.

Lục gia nghèo chỉ còn tiền, vị Lục thiếu gia này lại có tiếng giang hồ.

Chủ quán nhìn ngắm Nguyễn Thư, thấy cô gái nhỏ rất xinh đẹp, lập tức hiểu rõ, "Lục thiếu mau ngồi, sau này bạn gái nhỏ tới, ta nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt."

Nguyễn Thư: "......" Cô không phản bác, dường như cũng không cảm thấy làm bạn gái Lục Thận có chỗ nào là xấu hổ.

Một bàn cơm được bày ra, lúc này còn sớm, học sinh ngoại trú của Nhất trung còn chưa tới trường, cho nên trong tiệm chỉ có hai người.

Lục Thận không nhìn cô, ánh mắt vẫn luôn phóng không, "Ăn đi! Ăn nhiều chút!"

Nguyễn Thư: "......" Tổng cảm giác anh có chút không ổn.

Cô cười híp mắt, dùng chiếc đũa chọc một quả trứng luộc trong nước trà đặt trước mặt anh, "Anh cũng phải ăn nhiều nha, chúng ta đang ở thời điểm thân thể còn phát triển."

Lục Thận: "...... Ừm." Anh đã 1 mét 87, lại tiếp tục cao, hai người chiều cao càng thêm không phù hợp!

Trứng luộc lăn vài vòng trên đĩa nhỏ, Lục Thận không nói lời nào, liền ăn hai miếng.

Ánh mắt thiếu niên thường thường liếc đến ví tiền hồng nhạt của Nguyễn Thư, đương nhiên Nguyễn Thư cũng chú ý tới.

Humm ~ anh là muốn dạy cô nhận thức thế nào là có tiền sao?

Nguyễn Thư thật ra rất có tiền. Năm này Alipay vừa ra mắt không lâu, tài sản ba mẹ để lại cho cô đều ở ngân hàng, cô mới học cấp 3, còn chưa được đăng kí tài khoản, cho nên Alipay cũng vô dụng.

Mời Lục Thận ăn cơm sáng cũng không thành vấn đề đâu.

Lục Bá Vương còn đang sốc vì bộ dáng nghèo khổ bần cùng của Nguyễn Thư.

Mà Nguyễn Thư vẫn kiên trì cho rằng, mình là kẻ có tiền.

__________________

Tác giả:

Lục Thận biệt danh:

1, Lục Bá Vương

2, Bạn trai của học sinh giỏi

3, Người bao ăn bữa sáng