Chương 7

Cho dù còn một buổi tối rồi nguyên cả sáng mai, Lâm Trứ vẫn rất bận rộn, gọi điện thoại xong liền đi lên lầu, vào thư phòng.

Kỷ Vi lắc lư đi tắm, thay đồ ngủ xong lại chạy đến chơi với Lâm Chấn, sau đó mới đi thư phòng tìm Lâm Trứ, cửa thư phòng khép hờ, có thể nghe thấy tiếng gõ bàn phím bên trong, Kỷ Vi ghé đầu vào thăm dò, thấy anh bận rộn đằng sau án thư nên không quấy rầy, lén lút chạy đến ghế sô pha bên kia, trực tiếp ngồi xuống tấm thảm, tiếp tục làm bài tập còn dang dở.

Ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái.

Anh vẫn rất bận.

Không đơn thuần chỉ là đóng phim, còn phải xử lý công vụ.

Chuyên tâm làm bài tập, Kỷ Vi rất nhanh liền làm xong, cô lười nhác vươn vai, dựa vào sô pha, có chút mơ màng sắp ngủ.

Lâm Trứ ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Mệt thì về phòng mà ngủ.”

Kỷ Vi ngáp một cái, chống cằm, “Còn anh thì sao? Bận đến bao giờ ạ?”

“Sắp rồi.”

“Sắp rồi là bao lâu chứ?”

Lâm Trứ: “……”

Kỷ Vi nhấp môi cười rộ lên, cô dọn vở bài tập, ôm đứng dậy, đi đến trước mặt anh, đặt chúng lên bàn làm việc, nói, “Anh kiểm tra đi.”

Lâm Trứ đẩy máy tính ra, duỗi tay cầm lấy vở bài tập của cô, cúi đầu nhìn.

Kỷ Vi thành thật đứng một bên.

Một lúc sau, Lâm Trứ xem xong, đưa trả vở bài tập lại cho cô, Kỷ Vi nhận lấy: “Em làm tốt không? Khen em đi chứ.”

Lâm Trứ xích lại gần nhìn cô: “Tốt lắm, đi ngủ sớm một chút.”

“Chỉ biết đuổi em đi ngủ thôi.” Kỷ Vi chu miệng, dọn vở bài tập lại, “Ngày mai em không phải đi học, em ở lại đây với anh.”

“Không cần em ở đây đâu.”

“Em muốn ở đấy.”

Lâm Trứ: “……”

Hai tiếng sau, Lâm Trứ lấy ra một điếu thuốc chuẩn bị châm, động tác bỗng nhiên dừng lại, anh nhìn về phía sô pha, trên đó có một cô nhóc, cô đang ôm một cái gối trong lòng, Lâm Trứ đặt điếu thuốc xuống, với tay cầm ly uống nước.

Cổ áo sơ mi màu đen, hầu kết khẽ chuyển động, anh đứng dậy đi đến ghế sô pha, khom lưng bế cô nhóc lên.

Kỷ Vi theo bản năng duỗi tay ôm lấy gối, hướng vào lòng ngực anh cọ cọ.

Anh đi ra cửa, tiến về phòng cô.

Dì Trần vừa lúc đi lên thấy được, cười nói: “Lại ngủ quên trên sô pha sao?”

Lâm: “Dạ.”

Dì Trần giúp Lâm Trứ mở cửa ra, anh ôm Kỷ Vi đi vào, dì Trần khom lưng kéo chăn lên cho cô nhóc, Lâm Trứ bế người đặt lên giường, Kỷ Vi lại ôm chặt cánh tay Lâm Trứ, mê mang mở to mắt, giọng nói lúc ngủ của cô có chút mềm mại, “Anh cưới em được không?”

Tay dì Trần đang kéo chăn khựng lại.

Lâm Trứ nhẹ nhàng kéo tay cô nhóc ra, mặt không biểu tình gì nói: “Ngủ đến hồ đồ rồi sao? Hửm?”

Kỷ Vi vẫn mở to mắt nhìn anh.

Dì Trần ở một bên cười rộ lên, nói với Kỷ Vi: “Không e lệ gì cả.”

Kỷ Vi quay đầu nhìn thấy dì Trần, ‘a’ một tiếng, duỗi tay về phía bà, dì Trần sửng sốt, tiến lên, Kỷ Vi liền ôm lấy eo dì Trần, dì Trần và Lâm Trứ nhìn nhau.

Ánh mắt bà đều là đau lòng.

Lâm Trứ nhìn cô nhóc trong lòng dì Trần, thần sắc càng trầm, chỉ có đôi mắt lại mang theo một chút thương tiếc.

Anh chỉ về phía cửa, dì Trần gật đầu.

Lâm Trứ xoay người đi ra ngoài, dì Trần ngồi ở mép giường, để tùy cô nhóc tiếp tục ôm, từ hơi thở của cô, bà đoán cô đã ngủ rồi.

Ngày hôm sau.

Kỷ Vi phá lệ dậy sớm, ngoài trời vẫn còn chưa sáng hẳn, cô đứng dậy rửa mặt thay quần áo, còn đặc biệt lấy ra bộ đồ thể thao mặc vào, sau đó lục cục đi xuống cầu thang, dì Trần từ trong phòng đi ra ngáp một cái, nhìn thấy cô thì kinh ngạc, “Vi vi hôm nay sớm như vậy sao?”

“Dạ đúng.” Kỷ Vi nháy mắt, “Con đi chạy bộ với anh ấy.”

Dì Trần nhịn không được cười rộ lên, “Con có thể chạy được sao? Không phải ngày nghỉ chỉ muốn trốn trong ổ chăn sao.”

“Chỗ nào như thế chứ, con không có, con…..” Kỷ Vi dậm chân phản bác, trên cầu thang truyền đến bước chân, cô vừa xoay đầu đã nhìn thấy Lâm Trứ mặc bộ thể thao màu đen đi xuống, tóc vẫn còn chút ẩm ướt, đôi mắt nhàn nhạt.

“Em dậy sớm như vậy làm gì?” Lâm Trứ hỏi lại.

Kỷ Vi cười chống eo: “Em chạy bộ với anh đấy.”

Lâm Trứ: “……”

“Quay về ngủ tiếp đi.” Anh nói, sau đó lướt qua cô, đi về phía cửa, Kỷ Vi mới không ngủ tiếp đâu, nhanh chóng đuổi theo.

Một lúc sau Kỷ Vi đã có chút không thở nổi, Lâm Trứ chạy đi xa rồi, chỉ để lại một hình bóng cao lớn. Kỷ Vi chống đầu gối, thở dốc, cô bĩu môi, cũng không chạy chậm chờ người ta nữa.

Lại qua một lúc, mặt trời dần lên cao, bao phủ trong sân, vẽ nên một bức tranh vàng nhạt buổi sáng.

Kỷ Vi lại chạy thêm một vòng, mệt đến độ chân không muốn động, cô há miệng thở dốc, bắt lấy cánh tay Lâm Trứ, ngẩn khuôn mặt nhỏ lên: “Dẫn em chạy với.”

Lâm Trứ chạy chậm lại, anh cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó bước chân ngày càng chậm, Kỷ Vi nắm chặt cánh tay anh, cúi đầu cười trộm, thong thả chạy phía sau anh.

Giọng nói người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, “Về sau tự mình chạy bộ đi.”

“Không nên nằm lười trên giường.”

Kỷ Vi: “Em không mà.”

Lâm Trứ: “…… Không phải em muốn làm diễn viên sao?”

Kỷ Vi: “Em muốn làm nhà khoa học. ’

Lâm Trứ cúi đầu nhìn cô nhóc vẫn luôn cúi đầu, thân mình anh lại càng gần cô nhóc, đầu ngón tay anh đưa đến cằm cô, nâng lên, Kỷ Vi sửng sốt, nhìn anh chớp chớp mắt, Lâm Trứ nói: “Con đường của mình, phải biết tự mình lựa chọn cho tốt.”

Ngữ khí nghiêm túc.

Ánh nắng mặt trời dừng lại trên đỉnh đầu anh, chiếu rọi gương mặt, cả người cao lớn như thiên thần.

Kỷ Vi cắn hạ môi, “Em biết rồi.”

Lâm Trứ không lên tiếng nữa, buông cô ra, Kỷ Vi nâng đầu ngón tay, sờ cằm của mình, dư âm độ ấm của đầu ngón tay anh vẫn còn đây, bên tai cô đỏ lên.

Hai người chạy thêm một lát mới xoay người về nhà, lên lầu từng người chia ra tắm rửa.

Sau đó đỡ Lâm Chấn xuống lầu ăn sáng, Lâm Chấn cầm điện thoại, vẫn luôn nhắn tin wechat cùng Lưu lão gia, còn phát cả biểu cảm đấu đá.

Kỷ Vi vừa ăn vừa xem, còn giúp Lâm Chấn tìm một biểu cảm thích hợp nữa.

Dì Trần tỏ vẻ bất đắc dĩ, cười nói: “Hai bạn nhỏ.”

Giữa trưa hơn mười một giờ, xe bảo mẫu màu đen chạy đến dưới nhà, trợ lý của Lâm Trứ là A Mạo cùng với người đại diện Lệ Thần từ trên xe bước xuống, Kỷ Vi ngồi xổm bên cửa phòng bếp đang giúp dì Trần nhặt hạt dẻ, vừa quay đầu thì thấy hai người đàn ông nhìn cô chằm chằm, Kỷ Vi: “……Mạo ca, Thần ca, xin chào.”

“Chào em, tiểu tiên nữ.” A Mạo cười tủm tỉm.

Lệ Thần cũng gật đầu, “Chào em, Vi Vi.”

“Càng ngày càng xinh đẹp.”

Trước tết nhìn thấy cô nhóc vẫn rất gầy, gương mặt hốc hác gầy nhom, nhưng chỉ cách nửa năm, bây giờ lại xinh đẹp giống như chuẩn bị xuất đạo vậy.

Kỷ Vi đỏ mặt, đem hạt dẻ đã bóc vỏ đứng lên.

A Mạo cười nói: “Lâm lão sư đâu?”

“Ở trên lầu, để em đi kêu anh ấy.” Kỷ Vi phủi tay, xoay người lên lầu, vòng eo cô nhóc tinh tế, còn được dây tạp dề quấn quanh, nhìn thật sự rất nhỏ.

A Mạo nhìn Kỷ Vi lên lầu thang, kề sát vào Lệ Thần, nói: “Không chỉ đơn thuần là lớn lên đẹp, đến dáng người cũng tốt nữa.”

“Anh nói xem, Lâm lão sư sẽ yêu cô bé sao?”

Lệ Thần quay đầu ném cho A Mạo một cái liếc mắt, hừ một tiếng, nói: “Biết tuổi tác kém bao nhiêu không mà nói yêu thì yêu? Trong vòng có bao nhiêu cô gái tuổi này chứ, cậu thấy Lâm lão sư của cậu đã thích sao?”

A Mạo: “A, thật không có.”

Rốt cuộc Lâm Trứ trong cái vòng này, thật xứng với danh tổng tài bá đạo.

Gặp phụ nữ còn nhiều hơn ăn cơm.

“Vậy thì chắc vẫn đối xử như cô em gái nhỏ thôi.” A Mạo đưa ra kết luận.

Kỷ Vi mới đi qua khúc ngoặc của cầu thang thì Lâm Trứ tay cầm máy tính đi xuống dưới, một tay anh vẫn đang chỉnh cà vạt, đồng hồ trên cổ tay sáng rực, Kỷ Vi bước lên hai bậc, nhón chân nói: “Em giúp anh.”

Lâm Trứ đem cà vạt nhét vào trong áo khoác, ngữ khí nhàn nhạt: “Không cần, anh đã xong rồi.”

Nói xong liền xuống lầu, Kỷ Vi bĩu môi, đuổi theo đưa ta nắm cổ tay áo anh, bước chân anh hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.

Kỷ Vi buông tay, nói: “Em trượt tay.”

Lâm Trứ híp mắt, nói: “Học tập cho tốt.”

“Tuân lệnh.” Kỷ Vi cười tủm tỉm, cúi chào anh, Lâm Trứ nhìn cô như thế thì đưa tay ra búng vào trán cô, sau đó đôi mắt mang theo ý cười đi xuống lầu.

A Mạo vội vàng tiến lên, nhận lấy cặp đựng máy tính trong tay anh, thuận thế mở cửa xe, Lâm Trứ đi đến, khom lưng ngồi vào xe.

Kỷ Vi đứng ở cửa nhìn bọn họ.

Rất nhanh Lệ Thần sau đó cũng lên xe, từ cửa sổ vẫy tay chào với cô, Kỷ Vi cũng vẫy lại, tầm mắt cô dừng về phía sau, Lâm Trứ bắt chéo chân nghiêng đầu nhìn cô.

“Đi vào đi, buổi chiều Triệu Trình tới giúp em học bổ túc đấy.”

Kỷ Vi: “Dạ, cũng được ạ.”

“Nhớ chăm sóc ông.”

“Em biết rồi, em sẽ không cho ông ăn đường đâu.” Kỷ Vi duỗi tay ra bảo đảm.

“Tiểu tiên nữ, hẹn gặp lại.” A Mạo cười tủm tỉm thăm dò, cửa đằng sau xe đóng lại, sau đó chiếc xe quay đầu, đi ra ngoài.

Kỷ Vi đứng ở cửa, thật lâu không nhúc nhích, giống hòn đá vọng phu.

……

Sau khi nộp bảng đăng ký, kỳ phân ban chính thức bắt đầu, ngay sau đó chính là thi cuối kỳ, thành tích Kỷ Vi đi lên một chút cũng bởi vì cô học bổ túc với Triệu Trình. Sau khi thi cuối kỳ xong, Kỷ Vi và Triệu Cận Sinh cùng vài người nữa dò đáp án, lấy đáp án của học bá của Triệu Cận Sinh làm chuẩn.

Kỷ Vi đáp đúng gần hết.

Sau đó chính là kỳ nghỉ hè.

Liêu Mân đã hẹn với Kỷ Vi, ngày 12 tháng 7 sẽ xuất phát đi thăm ban đoàn phim《 Mười năm 》, đi chung còn có một số học sinh thuộc trường Nhất Trung Kim Thành, đa số đều là fans hâm mộ.

Kỷ Vi về tới nhà cùng dì Trần và Lâm Chấn thương lượng, còn nói phải cho Lâm Trứ một bất ngờ, dặn dì Trần đừng nói gì với Lâm Trứ.

Dì Trần có chút bất đắc dĩ, “Vi Vi, nếu con muốn đi thăm ban thì trực tiếp nói với Lâm Trứ sẽ tốt hơn, còn có người hỗ trợ con.”

Kỷ Vi cười tủm tỉm lại gần bàn trà bóc một nắm hạt dưa, “Vậy thì không bất ngờ nữa rồi, con đi với bạn học, Liêu Mân đi cùng con mà, lần trước tụi con đã hẹn nhau, chú Lưu cũng đã gặp qua.”

Dì Trần lại nói chuyện cùng với chú Lưu, nhưng Lâm Chấn lại nói: “Con bé đã trưởng thành, đi ra ngoài một chút cũng tốt, cả ngày nhốt mình ở trong nhà cũng không được.”

Dì Trần và chú Lưu cùng nhìn nhau, cuối cùng mới đồng ý.

Nhưng mà vé máy bay sẽ do người trong nhà đặt.

Kỷ Vi vội vàng gật đầu.

Bên kia Liêu Mân biết được ông của Kỷ Vi sẽ đặt vé máy bay, ngạc nhiên một lúc.

“Tiểu Vi Vi, nhà cậu hào phóng quá.”

Kỷ Vi: “Vậy cậu phải mời mình ăn cơm đấy.”

Liêu Mân: “Đó là chắc chắn, chị đây sẽ bảo vệ em.”

Kỷ Vi: “Cảm ơn.”

Vì thế buổi sáng ngày 12 tháng 7, chú Lưu lái chiếc xe bảo mẫu ra, đi đón mấy người bạn của Kỷ Vi, tất cả đều là nữ sinh, vừa đúng lúc sáu người, hi hi ha ha nói chuyện cùng nhau, đem theo rất nhiều đồ ăn từ nhà đến, chia nhau trong xe, lão Lưu tự mình nhìn Kỷ Vi và bạn cô đi qua cửa kiểm tra an ninh mới yên tâm rời đi.

Qua nhiều năm như vậy thì đây mới là lần đầu tiên Kỷ Vi cùng bạn học đi xa nhà.

Nếu không phải Lâm Trứ đang ở thành phố điện ảnh, cô cũng sẽ không đi.

Lâm gia.

Lâm Trứ gọi điện thoại về hỏi thăm thân thể ông nội.

Dì Trần: “Đều rất tốt.”

Giọng nói Lâm Trứ trầm thấp: “Kỷ Vi đâu ạ? Nghỉ hè con bé có tính toán gì chưa?”

Dì Trần: “Theo đuổi thần tượng.”

Lâm Trứ: “….. Cái gì?”