Triệu Cận Sinh đứng trước cửa phòng Lâm Trứ không lâu thì A Mạo đã đi đến, theo sau còn một nữ trợ lý khác, trong tay cô ấy đang ôm hai ba bộ quần áo.
A Mạo nhìn thấy Triệu Cận Sinh thì cười hỏi: “Cậu tìm ai?”
Triệu Cận Sinh xoay người đối mặt với A Mạo, cậu khựng lại một lát, sau đó mới đưa đồ ăn trong tay cho A Mạo: “Em đem đến cho Kỷ Vi….có đem thêm cho Lâm tổng nữa …cảm ơn anh ấy đã cứu chị em.”
A Mạo nhìn hộp đồ ăn, vốn dĩ cậu ta đã đặt cơm hộp rồi, chắc một lát nữa mới đến để làm đồ ăn khuya, nhưng lúc này Triệu Cận Sinh lại đem đến thêm một phần.
Cậu ta nhìn cửa phòng bệnh cách vách: “Cậu là em trai của Triệu Mẫn à?”
“Dạ, đúng vậy, phiền anh đem vào giúp ạ, cảm ơn anh.” Triệu Cận Sinh nói xong cũng không đợi A Mạo đáp lời đã đẩy cửa phòng Triệu Mẫn đi vào, đồng thời cũng khép cửa lại.
Trực tiếp cản trở lời từ chối của A Mạo, ngăn cách hai bên thành hai thế giới.
A Mạo nhướng mày, nhìn vào trong hộp đồ ăn, vẫn còn nóng, chắc là cháo hay gì tương tự, vì vậy cậu ta đẩy cửa phòng bước vào.
Trong phòng hai người đã dừng động tác thân mật, Kỷ Vi đang cúi đầu nhìn cánh tay Lâm Trứ, anh thì ôm lấy cô, thấp giọng trò chuyện cùng nhau.
A Mạo nói với cô trợ lý đằng sau: “Cô đem quần áo treo vào tủ, xong rồi có thể trở về.”
“Được.” Nữ trợ lý gật đầu, sắp xếp quần áo ngăn nắp xong cũng không dám nhìn lâu, trực tiếp đi ra ngoài.
A Mạo đặt thức ăn lên bàn, Lâm Trứ nghiêng đầu nhìn qua.
Còn chưa nói gì thì Kỷ Vi đã ngửi thấy mùi thơm, ánh mắt sáng lên: “Đồ ăn ạ?”
“Đúng vậy.” A Mạo nhìn bộ dàng thèm thuồng của Kỷ Vi thì cười: “Em đói chưa?”
Kỷ Vi ngoan ngoãn gật đầu.
A Mạo nói: “Đây là do bạn học em đưa đến đấy.”
Kỷ Vi ôm hộp cháo đang còn ấm, vừa định ăn thì nghe A Mạo nói vậy, động tác cô khựng lại, chớp mắt hỏi: “Bạn học ạ?”
“Đúng vậy, là em trai của Triệu Mẫn nằm cách vách.” A Mạo không có hảo cảm gì với Triệu Mẫn nhưng cậu ta cũng không phải là người sẽ giận chó đánh mèo lên người khác, huống chi người lại là bạn học của Kỷ Vi.
Lúc này Lâm Trứ mới bình tĩnh nâng mí mắt lên, nhìn hộp cháo trong tay Kỷ Vi.
Cái nhìn này rất lạnh nhạt, A Mạo cảm thấy sau lưng thật lạnh.
Kỷ Vi cũng nhìn Lâm Trứ theo bản năng, anh thong thả nhìn lại cô, một giât sau nói: “Nếu em đói bụng thì ăn đi, cơm của mình đặt chắc phải hơn một tiếng nữa mới có.”
Kỷ Vi “dạ” một tiếng, không hề có áp lực tâm lý, cúi đầu xuống ăn từng muỗng, còn cận thẩn đút từng miếng cho Lâm Trứ.
Lâm Trứ nhìn hơi nóng bốc lên từ hộp cháo, hơi cúi đầu ăn một muỗng.
Lúc này Kỷ Vi mới nở nụ cười.
A Mạo thấy vậy thì thở dài một hơi, nói: “Nếu vậy hay để em nói bên khách sạn đừng làm nữa? Không chừng đem đến hai người ăn cũng không hết, hơn nữa bây giờ cũng đã trễ, tranh thủ sớm nghỉ ngơi một chút được không ạ?”
Hai người vẫn luôn phát cẩu lương rải rác, A Mạo ăn đến đau cả răng, vội tìm cớ muốn đi.
Lâm Trứ nhướng mày: “Ừa, chú ý ăn toàn.”
A Mạo cười hì, nhanh chóng thu dọn đồ đạc: “Các vật dụng cần thiết đã mua hết rồi ạ, tất cả để trong tủ quần áo. Tiểu tiên nữ à, anh có mua giúp em đồ ngủ nữa đó.”
“Cảm ơn anh.” Kỷ Vi biết chắc hôm nay phải ở lại bệnh viện một đêm, bên ngoài vẫn còn rất nhiều phóng viên, hơn nữa phòng bệnh này cũng khá giống một căn phòng bình thường ở nhà, ngoại trừ tủ quần áo không to bằng thì tất cả đều đầy đủ.
“Không có gì, anh đi đây.” A Mạo cười, nhanh chóng quay người đi, thuận tay đóng cửa lại.
Lâm Trứ kêu Kỷ Vi xuống đóng cửa sổ nhỏ lại, sẵn tiện kéo rèm cửa lại, Kỷ Vi ngoan ngoãn nghe theo, hơn nữa còn chốt cửa rất cẩn thận. Quay về giường cô tiếp tục giúp Lâm Trứ đút cháo, bánh bao, còn có hai phần bánh hành, đây đều là những thứ giúp no nhanh, ăn xong Kỷ Vi còn tự mình lau miệng cho Lâm Trứ.
Thu dọn rác bỏ vào thùng, cô quay lại gường ngồi, dựa vào cánh tay Lâm Trứ, thấp giọng hỏi: “Anh không về nhà là do vết thương trên tay cần một khoảng thời gian để khỏi, vậy thì anh định giấu ông đến khi nào đây?”
Tay kia Lâm Trứ đang cầm điện thoại lướt tin tức, một số tin đã bị triệt bỏ, hiện tại trên mạng không còn tin Lâm Trứ bị thương do cứu Triệu Mẫn nữua.
Nếu Lâm lão gia tối nay không xem weibo, không lên mạng thì ngày mai cũng sẽ không thấy được, hơn nữa thời gian này Lâm lão gia cũng đang bị ho khan, thường ít cầm điện thoại.
Mỗi ngày dì Trần cũng đều cưỡng chế Lâm lão gia ngủ sớm dậy sớm, ăn uống rất thanh đạm.
Lâm lão gia bị theo dõi gắt gao, rốt cuộc chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Hiện tại đến thời điểm này, Lâm lão gia không gọi điện đến tra hỏi cũng đã chứng minh ông đã đi nghỉ ngơi.
Lâm Trứ thấp giọng nói: “Bây giờ có thể giấu thì cứ giấu thôi.”
“Tạm thời cứ đến chung cư kia ở.”
Kỷ Vi còn chưa biết Lâm Trứ có chung cư bên ngoài đâu, cô mở to đôi mắt, “Anh còn có chung cư nữa hả?.”
“Có.”
Thân là giám đốc tập đoàn Lâm Thị thì sao đến sản nghiệp riêng mình lại không có được chứ, không chỉ vậy mà còn có rất nhiều, chỉ là Lâm Trứ thường thích về nhà ở, đối với những căn hộ bên ngoài cũng không có lưu luyến gì, cũng không thường qua đó, tuy rằng có người đến quét dọn định kỳ, nhưng nếu muốn dọn vào ở thì cũng cần thời gian để dọn dẹp, cho nên đêm nay mới không xuất viện.
Kỷ Vi ‘a’ một tiếng, dựa vào ngực anh, che miệng ngáp, nói: “Vậy nếu anh ở bên ngoài có kim ốc tàng kiều thì chẳng phải mọi người cũng không biết sao?”
Vốn là Lâm Trứ đang lướt điện thoại, vừa nghe cô nói vậy thì dừng động tác, cúi đầu nhìn cô.
Sau đó anh đặt điện thoại xuống, xoa cần cổ trắng nõn của cô, nhàn nhạt đáp: “Em là chim hoàng yến sao?”
Kỷ Vi nhìn vào đôi mắt anh, mặt đỏ lên, “Mới không phải đâu, em là anh….”
Cô vươn người lên, thì thầm bên tai anh: “Bạn gái chứ….” (1)
(1) Tiếng Trung có cấu trúc ngược, ở đây câu hoàn chỉnh là “ngươi bạn gái” sẽ được hiểu là “bạn gái của anh”.
Giọng nói mềm mại khiến ngón tay anh di chuyển nhiều hơn trên phần gáy của cô, hai người cứ yên lặng nhìn nhau, ánh sáng trắng trong phòng bởi vì họ cũng trở nên hường phấn hơn.
Kỷ Vi ngoi lên từ l*иg ngực anh, đỏ mặt nói: “Tắm thôi, tắm thôi….”
“Em tắm trước xong rồi đến anh nhé.”
Nói xong liền đi đến tủ quần áo, lấy bộ đồ ngủ A Mạo mua cùng một ít đồ dùng, sau đó chạy đến phòng tắm.
A Mạo mua cho cô một cái váy, váy rất dài, cũng rất rộng, Kỷ Vi tắm xong bước ra thì thấy Lâm Trứ tựa đầu vào giường, bộ dạng có chút mệt mỏi.
Cũng đúng, bận rộn lăn lộn cả một buổi tối.
Kỷ Vi lau tóc đi đến bên người anh, cúi đầu nhìn.
Trước đó chỉ nhìn thẳng vào mặt anh để xác định cảm xúc chứ không hề chú ý đến quầng thâm mắt của anh, hình như anh có phần gầy hơn trước.
Buổi tối hôm đó trong khu quân sự cũng không để ý.
Kỷ Vi nhìn một lúc thì có một bàn tay to duỗi về phía cô, túm chặt lấy cổ tay cô.
Kỷ Vi đang ngạc nhiên thì cả người đã bị kéo qua, cô chỉ có thể dùng cánh tay khác chống xuống giường, Lâm Trứ nghiêng đầu, hôn lên khóe môi cô, thấp giọng nói: “Xem đủ chưa? Cô bạn gái nhỏ này…”
Kỷ Vi đỏ mặt, đáp: “Anh đi tắm đi, vào phòng tắm thì nhớ đưa cao tay lên đừng để bị đυ.ng nước, em đi lấy đồ ngủ cho anh.”
Nói xong liền tránh người đi, Lâm Trứ cũng thuận thế buông tay, trên cổ tay Kỷ Vi có lưu lại một vệt hồng do anh nắm, cô không để ý, đi đến tủ quần áo lấy đồ cho anh, vô cùng cẩn thận đem treo trong phòng tắm, đồng thời cũng chuẩn bị khăn lông đầy đủ…
Lâm Trứ đứng dậy đi vào phòng tắm.
Kỷ Vi bước từ trong phòng ra, đang muốn đóng cửa thì nghe Lâm Trứ gọi lại: “Giúp anh cởϊ áσ trên nào.”
Kỷ Vi nghe vậy thì không thể tin vào tai mình: “Hả?”
“Vào đây nào.”
Nói đoạn cửa bị đẩy ra, Lâm Trứ giơ tay lên cho cô nhìn, “Gỡ xuống giúp anh.”
Kỷ Vi: “……”
“Cái…này…” Thẹn quá đi.
Lâm Trứ nhướng mày nhìn cô.
Da đầu Kỷ Vi căng lên, cô đi vào, nhón chân chạm vào cúc áo sơmi của anh.
Kỷ Vi vừa mới tắm xong nên trong phòng vẫn còn hơi ấm, động tác lúc này của Kỷ Vi dường như tỏa nhiệt làm mọi giọt nước còn đọng trên vách tường đều bốc khói.
Cởi ra được hai cúc thì đột nhiên nhìn thấy xương quai xanh và ngực của anh.
Tay Kỷ Vi không thể khống chế được mà phát run.
Ngược lại Lâm Trứ một chút cũng không hề phản ứng, chỉ đơn giản là rũ mắt xuống nhìn đầu ngón tay trắng nõn tinh tế đang giúp anh cởϊ áσ, điều đó khiến động tác này vừa bình thường vừa có ý khác.
Nhìn thấy ngực anh…thậm chí là cơ bụng, giọng Kỷ Vi nhỏ như muỗi kêu: “Anh…đưa tay lên nào, để em cởi ra.”
“Ừm.” Lâm Trứ đáp ứng, tay giơ lên một chút, sợi dây trên cổ được buông lỏng, Kỷ Vi cẩn thận cởi một nửa áo sơmi ra khỏi cánh tay anh, cố gắng không động đến băng gạc, sau khi làm xong, cô đem sợi dây cố định kia treo lên vách tường, cánh tay kia của anh liền được thoải mái.
“Xong rồi.” Kỷ Vi không chịu nổi nữa, làm xong thì không giúp Lâm Trứ cởi thêm gì nữa, cô nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cũng vội vàng đóng cửa lại.
Lâm Trứ nghe được một tiếng “cạch”, khóe môi nâng lên: “Đồ nhát gan.”
Một lúc sau trong phòng tắm truyền ra tiếng nước rào rào tí tách.
Kỷ Vi ngây ngốc ngồi trên giường bệnh, trong đầu toàn là hình ảnh nơi cơ ngực của anh, còn có cơ bụng…
Chỉ một hơi thở của anh thì ngực lại phập phồng mạnh mẽ, điều này làm cho mặt Kỷ Vi hồng lên.
Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Trứ gọi Kỷ Vi vào, cảm giác giống như muốn lấy mạng cô, nhưng mà rất may là anh đã mặc quần ngủ vào trước.
Cô chỉ cần giúp anh mặc áo là được.
Nhưng như thế cũng khiến cô không thể không nhìn những giọt nước còn đọng lại nơi ngực anh….
….
Lâm Trứ hơi khom lưng, cúi xuống gần lỗ tai cô hỏi: “Xem lâu vậy rồi phải phụ trách đấy.”
“Em…..” mặt Kỷ Vi đỏ rực, nắm lấy một bàn tay của anh: “Đi ra, đi ra thôi, phải ngủ sớm một chút.”
Rõ ràng là đang lãng tránh.
Lâm Trứ để mặc cô nắm, ngoan ngoãn theo sau cô đi ra, đôi mắt dừng lại trên cần cổ trắng nõn kia….
Đúng là Kỷ Vi có chút mệt, làm xong tất thảy thì lập tức ngã vào giường bệnh ngáp ngủ, một chân Lâm Trứ chống lên, chân kia duỗi ra đến tận cuối giường.
Anh cúi đầu nhìn cô đnag buồn ngủ, kéo chăn đắp lên vai cô, thấp giọng nói: “Lật người lại….”
Nhưng Kỷ Vi đáp, tiếng hít thở đều đều, nhìn bộ dạng có lẽ là đã ngủ.
Lâm Trứ chống tay xuống nhìn cô một lúc, sau đó mới dịch bả vai cô, sợ cô nằm sấp đè lên ngực gây khó thở, Kỷ Vi bất chợt xoay người, ôm lấy eo anh.
Trên mặt anh toàn là vẻ ôn nhu.
Khoảng mười lăm phút sau Lâm Trứ mới cử động, anh cầm lấy máy tính bảng bên kia.
Email trong máy tính bản được gửi đến rất nhiều, một phần là của công ty, một phần là của giới giải trí, đa phần là thư mời đại ngôn, thông cáo và kịch bản phim.
Anh có một email riêng cho công việc bên giới giải trí, người gửi đều là Lệ Thần.
Anh trả lời email của Lệ Thần, chỉ đơn giản một câu.
Mà lúc này, Lệ Thần còn ngồi trong phòng làm việc của Lâm Trứ kiểm tra email, con sâu ngủ trong nháy máy tan thành mây khói, sự tỉnh táo này còn có thể khiến anh ta ra ngoài chạy vài vòng cũng không việc gì.
Anh ta lấy điện thoại gọi cho Lâm Trứ, run run rẩy rẩy hồi lâu: “Lâm tổng, anh…anh đều từ chối tất cả hả?”
“Anh đây là muốn giải nghệ sao?”