Từ trước đến nay Lâm Trứ đăng weibo xong sẽ không vào nhìn bình luận, xong việc thì thoát khỏi giao diện, Kỷ Vi lại rất muốn nhìn xem fans của anh sẽ bình luận ra sao, nhưng nhất thời cô không thể hỏi xin anh mượn điện thoại được. Từ lúc trong trường học thi xong ra đến giờ mọi chuyện phát sinh đều làm cô ngốc đơ, cô thấy anh thu lại cánh tay đang vòng qua eo mình.
Có một loại cảm giác trống trải không thể giải thích.
Lúc này xe bảo mẫu đã đến cửa biệt thự, cửa lớn chậm rãi mở ra, xe chạy thẳng vào, trong nhà cửa đang mở.
Xe dừng lại, toàn thân Kỷ Vi căng thẳng, Lâm Trứ kéo cửa bước ra trước, động tác của Kỷ Vi hơi chập chừng, nhưng cũng theo anh xuống xe.
Kết quả vừa mới ra khỏi cửa thì eo lại bị anh ôm, anh đỡ cô xuống.
Kỷ Vi: “!!!”
Lâm Trứ buông tay, nói: “Đêm nay làm bữa tối chúc mừng em.”
Kỷ Vi ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh, người đàn ông duỗi tay, nắm lấy tay cô dắt vào phòng.
Lòng bàn tay anh ấm áp, tay cô bị cầm lấy thì da đầu tê dại, mặt đỏ bừng lên, Kỷ Vi bị động đi theo anh, cuối cùng vẫn không quên quay đầu nhìn lại phía xe bảo mẫu.
Tài xế bước từ trong xe xuống, đi ra phía sau lấy hành lý của Lâm Trứ, mắt vẫn nhìn thẳng đi một mạch vào trong nhà.
Hoàn toàn không nhìn Lâm Trứ nắm tay Kỷ Vi.
Kỷ Vi có chút mờ mịt nhìn hai bàn tay đang l*иg vào nhau, tay cô ở trong tay anh trông thật là nhỏ, nhưng cảm giác mà người đàn ông này mang lại rất an toàn.
Vào phòng khách anh buông tay cô ra, giơ tay cởϊ áσ khoác.
Kỷ Vi nhìn lòng bàn tay của mình, lại nâng mắt lên nhìn Lâm Trứ đang cởϊ áσ khoác, tay anh đang mở cúc áo cổ và một cúc nữa ở phía dưới, thần sắc nhàn nhạt, cái gì cũng không nhìn ra.
Kỷ Vi nuốt nước miếng, ngồi vào sô pha, xoa lòng bàn tay.
Lâm Trứ mở xong cúc áo thì ngồi vào ghế đối diện với Kỷ Vi, cầm lấy ấm nước để đun sôi.
Kỷ Vi bỏ dép lê ra, chân trần đặt trên thảm nhìn anh.
Không nhịn được nữa mới nói: “Vừa nãy anh mới nắm tay em.”
Lâm Trứ mở ngăn kéo lấy trà, đáp: “Ừm.”
Ngữ khí thản nhiên.
Kỷ Vi bất động, cũng không thể hỏi tiếp.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng xe, lão Lưu đã về, dì Trần đỡ Lâm lão gia xuống xe, ông vừa vào cửa đã nói lớn: “Đám học trò này quá điên cuồng, hù chết ta.”
“Trứ Nhi à, sao ra cửa anh không đem theo vệ sĩ chứ?.”
“Anh như vậy mới không chịu kết hôn phải không? Cả ngày có nhiều người thích anh vậy à.” Lâm lão gia nhìn thấy Lâm Trứ là liên tục nói, Kỷ Vi từ trên sô pha đứng lên, đi qua đỡ Lâm lão gia: “Ông ơi, cẩn thận dưới chân.”
“Đã biết.” Lâm lão gia xoa đầu Kỷ Vi, nói: “May là con nhanh chân đó, lôi nó chạy ra khỏi đó.”
Dì Trần cười, đặt balo của Kỷ Vi lên sô pha, nói: “Đêm nay làm đồ ăn ngon, người trong nhà tụ tập lại rồi này, cũng hơn một tháng rồi Lâm Trứ không về nhà.”
“Làm một ít bánh tart trứng đi.” Lâm lão gia nghe thấy đồ ăn ngon thì nói với dì Trần một câu.
Dì Trần nghe xong thì cười rộ lên: “Không thể.”
“Đêm nay khó được một bữa mà.” Lâm lão gia vẫn còn tranh thủ, Kỷ Vi cười trộm, cười xong cô còn quay về phía anh, anh đang pha trà, động tác rất nhẹ, hơi nước bốc lên làm gương mặt anh mờ ảo, nhưng đâu đó vẫn có thể nhìn ra gương mặt tuấn lãng, hơn nữa cổ áo anh còn mở rộng, có chút hoang dã và gợi cảm.
Kỷ Vi mặt có chút hồng, đang muốn quay đi thì anh lại nâng mắt, bắt lấy ánh mắt của cô.
Trong nháy mắt Kỷ Vi theo bản năng đưa tay gãi tóc, kết quả đồ cột tóc cứ vậy mà rơi xuống, tóc xõa tung lên vai.
Ngay sau đó, cô nghe thấy được một tiếng cười rất thấp….
Kỷ Vi: “……”
Cô bối rối, vội vàng chụp lấy balo bên cạnh, lấy điện thoại ra chơi gϊếŧ thời gian, mượn hành động này làm dời đi sự chú ý.
Pin điện thoại còn rất đầy, tối hôm qua đã sạc nhưng vẫn chưa dùng, bây giờ mở lên lại có rất nhiều tin tức, Kỷ Vi mở wechat kiểm tra.
Có Liêu Mân, Tập Diểu Diểu, Trương Mạn, Chu Mục, một số bạn học, còn có Triệu Cận Sinh. Nhìn đến cái tên này Kỷ Vi hơi dừng lại, cô không đọc tin của cậu, thay vào đỏ mở tin nhắn của Liêu Mân, cô nàng gửi nhiều tin nhắn nhất.
Liêu Mân: 【 Trời ạ, Triệu Cận Sinh thích cậu, toàn bộ trường biết hết rồi kìa. 】
Liêu Mân: 【 Mẹ nó, Đỗ Nhược còn khóc nữa, a a a a. Sao mình lại không biết Triệu Cận Sinh thích cậu chứ, nói không chừng lúc trước có để lộ một chút dấu hiện nhưng mình không biết. 】
Liêu Mân: 【 a a a a a a. Còn nam thần nữa, hai người về nhà rồi sao?】
Liêu Mân: 【 Tiểu khả ái, cậu xuất đạo rồi. 】
Liêu Mân: 【 hình ảnh. 】
Liêu Mân: 【 Lớp nháo lên, chủ nhiệm phải gõ bàn thật lâu tụi trong lớp mới im lặng được đấy. Hầu như ai cũng thảo luận hết…còn cậu nữa… 】
Liêu Mân: 【 video. 】
Liêu Mân: 【 Cậu xem, sách vở đều ném hết rồi, chúng ta tốt nghiệp rồi, tiểu Vi Vi, chúng ta trưởng thành rồi. 】
Đúng vậy, chúng ta đã trưởng thành rồi, trong lòng Kỷ Vi nói câu này, cô trả lời tin nhắn của Liêu Mân, sau đó rời khỏi giao diện, tiếp tục nhìn đến những người khác.
Đến Đỗ Nhược cô lại có chút chần chờ.
Cuối cùng vẫn nhấp vào xem.
Đỗ Nhược: 【 Mình đã sớm biết cậu ấy thích cậu, cậu…cậu có thích cậu ấy không? 】
Kỷ Vi: 【 Mình chỉ coi cậu ấy là bạn học. 】
Đỗ Nhược: 【 Cảm ơn cậu, mình vẫn còn cơ hội rồi. 】
Kỷ Vi cũng không đáp lời.
Cô nhìn lại một lượt, sau đó mới vào vòng bạn bè xem tin tức, hầu như ai cũng chúc mừng, ai cũng đăng “đều đã trưởng thành”, “hẹn gặp lại”, “trưởng thành thật rồi”, “đã thành người”.
Chu Mục trực tiếp viết: Ông đây có thể yêu đương, không cần phải ái muội nữa, a ha ha ha
Kỷ Vi nhìn một lúc, sau đó mới quay trở lại wechat.
Cuối cùng cô mở tin nhắn của Triệu Cận Sinh lên.
Triệu Cẩn Sinh: 【 Mình chờ cậu. 】
Ba chữ, tỏ rõ ý kiên trì của mình.
Kỷ Vi: 【 Mình không thích cậu, đừng chờ nữa. 】
Triệu Cẩn Sinh: 【 Mình chờ. Cậu không cần trả lời ngay, để mình yên tĩnh lại đi. 】
Kỷ Vi: “…….”
“Vi Vi, con đang nói chuyện phiếm với cậu bạn tỏ tình cùng con đấy hả?” Lâm lão gia nhích qua, thình lình hỏi một câu làm tay Kỷ Vi run lên, điện thoại cầm không chắc nên rớt xuống bàn trà.
Lâm Trứ dùng dụng cụ kẹp chén trà đặt trước mặt Kỷ Vi, sau đó ánh mắt dừng lại ở điện thoại cô.
Kỷ Vi thấy vậy thì tim đập thình thịch, không dám ngẩng đầu.
Lâm Trứ đưa tay rút về, thuận tiện cầm điện thoại của cô, ngữ điệu điềm đạm: “Anh nhìn xem.”
Theo phản xạ Kỷ Vi hỏi: “Anh nhìn cái gì….”
Cô ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Trứ đã cầm điện thoại cô trong tay, điện thoại này là do anh mua, Kỷ Vi giữ rất tốt, bên ngoài là màu hồng nhạt, bây giờ đặt trong bàn tay to rộng của anh nhìn có vẻ không hợp nhau, nhưng nhìn kỹ lại thì giống như một đôi tay nhỏ đang được anh nắm lấy, Lâm Trứ cúi đầu nhìn.
Xem ra đúng là cô và Triệu Cận Sinh đang nói chuyện phiếm.
Tâm trạng Kỷ Vi hơi hoảng, đứng lên đưa tay ra lấy lại, “Trả em.”
Tay mới vừa đυ.ng được tới điện thoại thì Lâm Trứ lại nắm tay cô, nâng mắt nhìn cô, không mở lời, chỉ đem điện thoại nhẹ nhàng nhét trở lại vào tay cô.
Kỷ Vi sửng sốt, cánh tay nóng lên, sau khi lấy về thì ngồi lại ghế sô pha, cúi đầu nhìn điện thoại, giao diện vẫn là cuộc nói chuyện kia, Lâm Trứ cái gì cũng không làm.
Cô thở phào.
Lại ngồi thêm một lúc, Kỷ Vi thi cả một ngày, sau lưng toàn là mồ hôi, cô đứng dậy lên lầu tắm rửa.
Đổi qua một bộ váy ngủ màu trắng, đi xuống ăn cơm.
Kỷ Vi vội vàng xuống giúp đỡ, đi tới phòng khách thì thấy Lâm Trứ đặt trên đầu gối, tay kia cầm điều khiển từ xa, đang giúp Lâm lão gia chuyển kênh.
Kỷ Vi nhìn một lúc rồi mới nhanh chóng chạy vào bếp.
Đêm nay đồ ăn rất phong phú, dì Trần sáng hôm nay đã chuẩn bị kỹ càng, hơn nữa tối nay còn có lão Lưu, Kỷ Vi ngửi được mùi thơm của đồ ăn mới phát hiện ra mình thực sự đói bụng.
Hai ngày đi thi này làm tinh thần của cô luôn rất khẩn trương, hơn nữa ngoài trời lại nóng, chuyện ăn uống của cô cũng không được tốt.
Kỷ Vi ăn vụng miếng thịt kho tàu, sau đó đi đến đỡ Lâm lão gia vào, Lâm Trứ nhìn cô một cái, cô nhóc mặc váy ngủ màu trắng, váy có chút rộng, nhưng càng làm cho làn da cô trắng hơn, hơn nữa, cái nên có thì đều có. Kỷ Vi bị anh nhìn như vậy thì có chút đỏ, nhịn không được hung hăng với anh: “Vào ăn cơm.”
Lâm Trứ đặt điều khiển xuống, nhướng mày đứng lên.
Kỷ Vi nhanh chóng đỡ Lâm lão gia đi về phía phòng bếp, Lâm lão gia thấy nhiều đồ ăn thì vui mừng nói: “Đêm nay ông lại có thể ăn nhiều một chút rồi.”
Kỷ Vi: “Có thể nha, con phê chuẩn cho ông.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ phía sau: “Không được, ăn lượng vừa phải.”
“Sao anh lại làm tôi mất hứng vậy chứ?” Lâm lão gia vươn cổ lên nói, Kỷ Vi đỡ ông ngồi xuống, thấp giọng trấn an, Lâm lão gia lẩm nhẩm lầm nhầm, mắng Lâm Trứ vài câu.
Lâm ngồi xuống, vẫn không nói gì.
Kỷ Vi ở ngồi xuống phía bên cạnh Lâm lão gia, dì Trần lau tay, kêu lão Lưu một tiếng, chú Lưu tiến vào cũng đi rửa tay, sau đó cầm chai rượu nho trên tủ rượu xuống, hỏi: “Uống một chút nhé?”
Vài người làm động tác nhất trí với ông, Kỷ Vi quay đầu nhìn Lâm Trứ.
Dì Trần cũng cười, bưng dĩa đồ ăn cuối cùng lên, nói: “Kỷ Vi thành niên rồi có thể uống một chút. Vậy chúng ta uống nhé?”
Lâm Trứ nhìn Kỷ Vi.
Kỷ Vi liều mạng gật đầu: “Uống một chút, chỉ một chút thôi ạ.”
Rượu là bằng chứng chứng mình mình đã thành niên.
Lâm Trứ: “Được.”
Chú Lưu cười rộ lên, cầm rượu lại, nói: “Chờ Vi Vi vào đại học, quan niệm nhân sinh sẽ còn mở rộng nữa.”
Dì Trần cầm mấy ly rượu ra, chia cho mỗi người, chỉ không đưa cho Lâm lão gia, Lâm lão gia rầm rì một tiếng: “Tôi cũng có thể uống.”
Kỷ Vi cầm ly rượu, cười nói: “Ông ơi, ông bỏ đi thôi.”
Vẻ mặt Lâm lão gia tức giận, gọi: “Trứ Nhi….”
Lâm Trứ cầm ly rượu, đảo một vòng, uống một hớp, hoàn toàn giống như không nghe Lâm lão gia nói.
“Trứ Nhi….”
“Trứ Nhi….”
“Không thể uống.” Lâm Trứ nghiêng đầu nhìn ông, ngữ điệu lạnh nhạt, Lâm lão gia lập tức bộc phát, tức giận ngập trời.
Dì Trần và Kỷ Vi, lão Lưu, ba người đều buồn cười.
Kỷ Vi đưa ly mình chạm vào ly nước lọc của Lâm lão gia, “Ông ơi, con kính ông nhé.”
Lâm lão gia: “Uống lẹ đi.”
“Ha ha ha.” Chú Lưu nhịn không được bật cười.
Thật ra Kỷ Vi không thích uống rượu lắm, cô không thích vị của rượu vang đỏ, nhưng cô vẫn muốn uống, cô giơ ly rượu lên không trung, ánh mặt dừng lại trên gương mặt tuấn tí của Lâm Trứ, cất lời: “Cảm ơn cả nhà, con trưởng thành rồi.”
“Trứ Nhi, em uống đây, anh tuỳ nhé.”
Những người khác cười rộ lên, sau đó cùng nhau chạm ly với Kỷ Vi, khớp xương ngón tay rõ ràng của Lâm Trứ cầm ly rượu, thần sắc nhàn nhạt chạm ly với cô, giọng nói anh thấp lại: “Ừm, trưởng thành rồi có thể uống rượu.”
Kỷ Vi một hơi nốc cạn.
Lâm Trứ nhìn cô, nhướng mày.
Uống chưa được bao lâu thì Kỷ Vi choáng váng, rượu quá ba tuần, đồ ăn trên bàn cũng lạnh dần đi, dì Trần thu dọn bát đũa đem vào, vừa quay lại thì phát hiện không thấy Kỷ Ci, dì sừng số, chú Lưu nói: “Con bé lên lầu.”
Kỷ Vi đúng là lên lầu, có chút choáng váng, mơ mơ màng màng bước lên lầu hai.
Trên hành lang lầu hai Lâm Trứ đang đứng hút thuốc bên cửa sổ, Kỷ Vi loạng choạng đi lên, dừng lại ở bậc cầu thang cuối cùng, cô há miệng thở dốc. Đầu ngón tay Lâm Trứ dập tắt điếu thuốc, duỗi tay ôm lấy cô, xoay người đè cô lên vách tường, cúi đầu nhìn cô: “Trưởng thành có thể hôn rồi chứ?”