Chương 19

Trầm mặc vài giây, giọng nói Lâm Trứ lạnh hơn, “Không ăn cơm cùng nhau sao?”

Giọng Kỷ Vi vẫn mềm mại như vậy, từng giọng mũi đều như bị gối đầu ngăn chặn, cô nói: “Dạ, việc học quan trọng, em đã ăn ở nhà ăn rồi.”

Lâm Trứ híp mắt, không lên tiếng nữa.

Một lát sau, anh nói: “Ông nội và dì Trần đều ở nhà chờ em kìa.”

Kỷ Vi ‘dạ’ một tiếng: “Em biết mà, em cũng nhớ hai người lắm, nhưng em sắp thi rồi, em đi không được, em đã nhắn tin với ông và dì Trần rồi ạ.”

Giọng nói cô nhóc mang theo ý làm nũng, mềm mại, Lâm Trứ mở cửa xe, bước nhanh xuống dưới, vừa nghe cô làm nũng vừa bước đến phòng bảo vệ.

Anh lấy chứng minh thư ra đưa cho bảo vệ.

Bác bảo vệ sửng sốt, nhìn một lúc mới quay người đem cái túi đến cho anh, Lâm Trứ nhìn cái túi, đập vào mắt chính là logo của nhãn hàng.

Anh nói: “Anh đã lấy quà rồi, cái gì đây?”

Giọng Kỷ Vi mang theo chút ý cười: “Anh nhìn xem, chắc sẽ hợp với anh đấy.”

Lâm Trứ nghe được tiếng cười của cô, híp mắt, đưa tay lấy đồ trong túi ra, theo đó còn có một tờ hóa đơn rơi ra, Lâm Trứ cúi xuống nhặt lấy, cầm tờ hóa đơn lên xem, phía trên tên cửa hàng là “Mist”, đó chính là tên quán cà phê hôm nọ, lại liếc nhìn thời gian.

Ngày hai mươi bốn tháng mười hai, 6 giờ tối.

Lâm Trứ nhìn chằm chằm tờ hóa đơn, anh dựa vào cửa, hỏi: “Hôm đó buổi tối em đã đến “Mist” à?”

Kỷ Vi vẫn đang chờ câu trả lời của anh, đột nhiên nghe hỏi vậy thì sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng đáp “ừm”.

Giọng nói Lâm Trứ trầm xuống, hỏi tiếp: “Nhìn thấy gì?”

“Anh cùng một người phụ nữ.” Kỷ Vi cũng không dấu giếm.

Lâm Trứ: “Cho nên?”

Kỷ Vi cười, ngữ điệu mang theo một chút không thèm để ý: “Không có cho nên gì cả, em vốn là không biết nơi đó thế nào nên mới đi vào, nơi đó thật sự rất sang trọng nhé, uống hai ly rượu lại tốn đến mấy ngàn tệ.”

“Em còn uống rượu?”

“Em thành niên rồi mà, sao lại không được uống chứ?” Kỷ Vi lập tức phản bác, thái độ có chút phản nghịch, “Em cũng sẽ lớn lên.”

Nói xong, cô có chút bực bội.

Lâm Trứ híp mắt, đầu ngón tay gõ gõ vào chiếc hộp, sau đó anh mở nắp hộp lên, thấy được bên trong là khăn quàng cổ, Lâm Trứ nhàn nhạt nói: “Rất đẹp.”

“Anh thích không?” Kỷ Vi lấy lại tinh thần, không thèm nghĩ đến chuyện kia, cười hỏi.

Giọng nói Lâm Trứ càng thấp hơn, mang theo một chút ý cười thâm sâu, “Thích.”

“Vậy anh quàng lên nhé, nhớ nói với ông và dì Trần là em mua. Được rồi, em làm bài tập đây, cúp nhé.”

“Sinh nhật vui vẻ nha.”

Kỷ Vi vừa dứt lời, không đợi Lâm Trứ đáp lại liền cúp điện thoại.

Đột nhiên bị cúp màn hình, Lâm Trứ nghiêng đầu nhìn điện thoại, một giây sau anh cầm túi quay về chiếc Hummer.

Đêm nay, anh ăn một bữa cơm vội vàng ở nhà, tiếp đó là cắt bánh kem. Nửa đêm lại bay qua phía đông.

……

Tuyết rơi vào mùa đông ở Kim Thành càng lúc càng nhiều, Kỷ Vi vùi đầu đọc sách, trải qua quãng thời gian thi cuối kỳ, rốt cuộc cũng hoàn thành, chú Lưu gọi điện cho cô nói sẽ chờ ở trước cửa, Kỷ Vi kéo hành lý đi xuống, vừa ra khỏi cửa lại nhìn thấy chiếc Hummer của Lâm Trứ, Kỷ Vi sửng sốt, đi gần lại nhìn vào bên trong.

Lâm Trứ mở cửa xuống xe, lấy hành lý trong tay cô, mở cốp xe đặt vào.

Thấy Kỷ Vi vẫn còn thất thần, người đàn ông lại kéo cánh tay cô, thấp giọng nói: “Lên xe.”

Kỷ Vi bừng tỉnh, nhìn những người xung quanh, sợ sẽ bị phát hiện, Kỷ Vi nhanh chóng leo lên ghế sau, Lâm Trứ đóng cửa cho cô, trước khi đóng còn chống tay ở cửa nhìn cô một cái.

Một cái nhìn kia, dù nhàn nhạt nhưng vẫn mang theo ý cười.

Kỷ Vi nhíu mày, dựa vào ghế, Lâm Trứ tiến vào ghế lái, khởi động xe, lái ra ngoài.

Trong xe rất yên tĩnh, Kỷ Vi không giống lúc trước cứ ríu rít trò chuyện nữa, nhìn cô giống như có một bụng đầy những tâm sự.

Lâm Trứ ngậm điếu thuốc nhưng không châm, cầm chắc tay lái, anh cũng không nói gì, Kỷ Vi không nói anh cũng không chủ động khơi chuyện, trong xe im lặng chưa từng có.

Ngẫu nhiên người đàn ông sẽ nhìn vào gương chiếu hậu để xem Kỷ Vi.

Kỷ Vi cúi đầu chơi điện thoại.

Cô không ngẩng đầu, cũng không nhìn kính chiếu hậu.

Rất nhanh xe đã về đến nhà, khoảnh khắc đặt chân xuống Kỷ Vi thở phào một hơi, cô nhanh chóng chạy vào nhà, vui vẻ ôm dì Trần và Lâm lão gia, dì Trần xoa mặt Kỷ Vi, đau lòng nói: “Đã gầy rồi.”

Kỷ Vi ôm eo dì Trần, làm nũng: “Không gầy mà, cân nặng vẫn vừa vặn lắm ạ.”

“Đúng không? Sao dì lại thấy gầy như vậy chứ?” Dì Trần nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Kỷ Vi, còn hỏi Lâm Trứ một câu: “Gầy đúng không?”

Lâm Trứ cắn điếu thuốc, quay người lấy ly nước, sau khi nghe hỏi xong lại nhàn nhạt đáp một câu: “Chưa ôm qua nên không biết ạ.”

Ngực Kỷ Vi nảy lên, sửng sốt, cô nhìn về phía Lâm Trứ.

Trong phòng Lâm lão gia và dì Trần cũng không đáp lại lời anh vừa nói, Kỷ Vi cho rằng bản thân mình đã nghe nhầm, cô híp mắt, tự nói với mình, không được nghĩ nhiều.

Dì Trần kéo tay Kỷ Vi lên lầu, nói: “Phòng con đã dọn xong rồi, nghỉ đông lần này được mấy ngày vậy?”

Kỷ Vi vừa đi vừa đáp: “Chưa đến một tháng ạ, học kỳ sau của cao nhị sẽ rất bận, chắc đến lúc đó nghỉ hè con cũng không được thả nữa ạ.”

“Đã nghĩ ra sẽ đăng ký vào trường gì chưa?”

Bước chân Kỷ Vi khựng lại, quay đầu nhìn Lâm Trứ, anh ngồi trên sô pha, đang dập tắt thuốc, thần sắc lãnh đạm, Kỷ Vi không nhìn nữa, bước lên cầu thang lên phòng.

Vào trong phòng đặt hành lý xuống.

Quả thật phòng đã được dì Trần thu dọn sạch sẽ, còn mua không ít quần áo mới treo trong tủ, Kỷ Vi nhìn một vòng, dì Trần nói: “Đều là Lâm Trứ kêu người đem về nhà đấy, con có muốn mặc thử hay không? Nếu không vừa thì trả lại.”

“Không ạ, chắc là cũng hợp thôi dì.” Kỷ Vi lười nhác vươn vai.

Ở ký túc xá thật không tệ, nhưng vẫn không tốt bằng nhà, không tốt bằng phòng này. Nếu không có giận dỗi, chắc là cô sẽ không cứng đầu ở ký túc xá.

Nhưng với tình huống hiện nay, cô kiên trì quyết tâm đậu đại học, lên đại học rồi có thể nói chuyện yêu đương, nhìn lại vẫn không nên ở lại Lâm gia.

Nếu ở lại cô sợ bản thân mình không chịu đựng được Lâm Trứ kết hôn.

Không ở, cô sợ mình sẽ không bao giờ có thể thoát ra khỏi trạng thái này.

Qua mấy ngày nghỉ lễ đã đến Tết, năm nay sẽ có em trai Lâm Trứ là Lâm Đế và vợ anh ta, Lưu Tử Đồng cùng với cậu con bảo bối của hai người đến.

Biệt thự quạnh quẽ lập tức náo nhiệt lên, chủ yếu là cậu nhóc quá quậy, chỉ mới hơn 1 tuổi, vẫn đang trong thời điểm đến nhà trẻ, mỗi lần đi đâu cũng phải có người dẫn theo cu cậu, mỗi một phòng đều bị cu cậu quậy tưng lên, Lâm Trứ cũng rất kiên nhẫn, thường bị Lâm Ngọc quấn lấy, khi đó anh sẽ đứng dậy dẫn cu cậu đi.

Tuy thần sắc lãnh đạm nhưng đầy kiên nhẫn.

Lưu Tử Đồng nắm tay Kỷ Vi, cười tủm tỉm nói: “Lâm tổng thật kiên nhẫn quá. Tiểu Vi Vi, gần đây em học hành thế nào rồi?”

Kỷ Vi ngoan ngoãn đáp: “Vẫn được ạ, cứ như thế thôi chị.”

Lưu Tử Đồng cười, quay đầu hỏi Lâm Trứ: “Nuôi con gái cảm giác như thế nào hả anh cả?”

Lâm Trứ khom lưng bế Lâm Ngọc ôm vào lòng, anh quay đầu nhìn qua, giọng nói trầm thấp, “Chỉ sợ cô nhóc yêu sớm.”

“Ha ha ha….” Lưu Tử Đồng cười rộ lên, ngã vào ngực Lâm Đế, Lâm Đế ôm Lưu Tử Đồng, trên mặt là vẻ sủng nịnh, ôn nhu.

Kỷ Vi không muốn làm bóng đèn sáng, ngồi trên sô pha chơi điện thoại.

Trong nhà bởi vì có thêm tiểu ma vương Lâm Ngọc này mà ngày trôi qua cũng rất nhanh, đến khi tiễn một nhà Lâm Đế và Lưu Tử Đồng đi, Lâm Trứ lại lần nữa đi công tác.

Kỷ Vi cũng thu dọn đồ đạc quay về trường.

Đông đi xuân tới, Kỷ Vi vào học được một tháng thì tạp chí Phượng Minh được xuất bản.

Trên bìa tạp chí, người đàn ông ôm Kỷ Vi trông rất giống Lâm Trứ, điều đó gây xôn xao, trong trường Kỷ Vi một bước đi cũng khó, bởi vì bên tạp chí không công bố người đàn ông kia là Lâm Trứ nên Kỷ Vi bị chặn đường vài lần, những người đó cứ hỏi cô có phải là Lâm Trứ hay không, cho dù Kỷ Vi có lắc đầu cũng vẫn có rất nhiều người không tin.

Trên weibo cũng nổi lên.

Một tài khoản đại V đã viết một đoạn như thế này.

“Ảnh bìa số mùa xuân của tạp chí Phượng Minh chụp theo phong cách dân quốc, cô gái đó và Lâm Trứ đúng là trời sinh một đôi.”

Còn đính kèm theo chín bức hình.

Kỷ Vi được Lâm Trứ ôm vào lòng, hai người nhìn nhau, kỹ thuật của nhϊếp ảnh gia quá tốt, mặc dù hai người chỉ đối diện nhìn nhau không nói, nhưng ánh mắt của Kỷ Vi là vẻ ỷ lại.

Ngọt lan ra tận chân trời, hai người quả thật vô cùng, vô cùng xứng đôi.

Những tai tiếng trong quá khứ của Lâm Trứ căn bản không đáng nhắc đến.

Kỷ Vi lớn lên không đơn thuần chỉ là đẹp, mà còn tiên, cô ở trong lòng ngực Lâm Trứ, chiều cao vừa đủ, cô gái thanh thuần hoàn toàn ỷ lại vào người đàn ông.

Tâm tình thiếu nữ đều dâng cao.

Tuy rằng Phượng Minh vẫn không thừa nhận đó là Lâm trứ nhưng chỉ với sườn mặt kia, các fans đã có thể đoán ra phần nào, không thể nghi ngờ đó là Lâm Trứ.

Cho dù đó không phải Lâm Trứ, Kỷ Vi tuyệt đối là người con gái thích hợp nhất với anh.

Cứ như vậy, người trong giới giống như đang xem kịch vui, ai nấy đều nhìn Lâm Trứ và cô nhóc anh nhận nuôi náo loạn tai tiếng một lần.

Tập đoàn Lâm thị.

A Mạo cầm tạp chí đặt lên bàn, cười hỏi: “Lâm tổng, anh thấy chưa?”

Lâm Trứ ngậm điếu thuốc, tầm mắt dừng ở trên trang tạp chí, đó là tấm hình anh chụp chung với Kỷ Vi.

Anh nhàn nhạt nói: “Thấy xứng không?”

A Mạo đang chuẩn bị mở lời thì đột nhiên nghe được Lâm Trứ nói những lời này, cậu ta sửng sốt, cậu không thể tin nhìn thẳng vào Lâm Trứ, “Lâm tổng, anh mới nói gì vậy ạ?”

Lâm Trứ lấy tay kẹp lấy điếu thuốc, vùi đầu thuốc vào gạt tàn, đưa tay đóng tạp chí lại, đem cất vào ngăn bàn, nói: “Kêu Lệ Thần đến trường học một chuyến, xử lý mấy chuyện rắc rối có thể xảy ra với Kỷ Vi đi.”

“A, được.” A Mạo đứng thẳng dậy, ánh mắt vẫn còn một ít nghi ngờ nhìn Lâm Trứ.

Lâm Trứ kéo cổ áo, đưa mắt nhìn máy tính, tất nhiên không để ý đến phản ứng của A Mạo, A Mạo nhún vai, xoay người đi ra ngoài tìm Lệ Thần.

……

Tình hình trong trường của Kỷ Vi vốn đang xôn xao rầm rộ, nhưng về sau trưởng học có gắt hơn về kỷ luật, những bạn học hay đi tìm Kỷ Vi hỏi chuyện cũng dần ít đi, rốt cuộc cô cũng thoải mái được một chút, có thể đi lại tự do. Giữa trưa cùng Triệu Cận Sinh và vài người nữa đến nhà ăn, thoạt nhìn Triệu Cận Sinh không có vẻ cao hứng.

Đỗ Nhược gọi điện thoại nhờ Kỷ Vi giữ chỗ cho cô ấy.

Kỷ Vi theo bản năng đem vị trí đối diện Triệu Cận Sinh dành lại cho Đỗ Nhược.

Triệu Cận Sinh đang cầm đũa gắp đồ ăn thì liếc nhìn Kỷ Vi một cái, Kỷ Vi khó hiểu, đợi đến khi Đỗ Nhược chạy gấp thở hổn hển đến ngồi kế bên Kỷ Vi, đối diện Triệu Cẩn Sinh thì lập tức cậu ta đứng lên, lạnh lùng nhìn Kỷ Vi và Đỗ Nhược, sau đó quay người bỏ đi.

Cả bàn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Kỷ Vi bực bội, cô vẫn còn nhớ đến chị của Triệu Cận Sinh là Triệu Mẫn, nhớ lại bộ dạng thành thục gợi cảm khi hẹn hò với Lâm Trứ của cô ta thì cơn tức giận của Kỷ Vi lại nổi lên, cô đứng dậy cầm khay ăn của mình, quay người rời đi.

Liêu Mân hốt hoảng, cô nàng cũng nhanh chóng thu dọn đồ ăn của mình đuổi theo Kỷ Vi.

Chu Mục không hiểu chuyện gì cũng đứng lên chạy theo Triệu Cận Sinh, cậu ấy đi đến chỗ mới của Triệu Cận Sinh ngay sát cửa sổ, kết quả nhìn thấy trên bàn là một tờ tạp chí Phượng Minh, đúng lúc ảnh bìa là hình kiểu dân quốc, Triệu Cẩn Sinh đưa tay hất quyển tạp chí xuống đất rồi mới ngồi xuống.

Chu Mục nhìn số phận của cuốn tạp chí mới hiểu ra, đi qua ngồi đối diện với cậu ta, thấp giọng nói: “Cậu tức cái gì thế?”

Triệu Cận Sinh nhét vào miệng mấy muỗng cơm, “Cậu ấy vẫn còn là học sinh đó, vậy mà cũng đi chụp loại tạp chí này, chẳng lẽ về sau muốn làm diễn viên thật sao?”

“Người ta có làm diễn viên cũng đâu liên quan gì đến cậu đâu.” Chu Mục bất đắc giảng đạo.

Ngữ khí của Triệu Cận Sinh lạnh hơn: “Hơn nữa cậu ấy cũng luôn hơp tác mình và Đỗ Nhược, không lẽ mình không nên tức giận sao?”

“Cái…cái này…cậu cũng không có nói với cậu ấy là cậu không thích Đỗ Nhược đó thôi.”

“Sao mà mình chưa nói được chứ?” Triệu Cận Sinh lấy điện thoại ra, bên trong có tin nhắn wechat, cậu ta mở lịch sử trò chuyện với Kỷ Vi đưa cho Chu Mục xem.

Triệu Cẩn Sinh: 【 Giữa trưa tụi mình đi tìm các cậu ăn cơm, chỉ có cậu và Liêu Mân thôi. 】

Triệu Cẩn Sinh: 【 Chỉ có cậu và Liêu Mân thôi đó, đừng dẫn theo người khác. 】

Triệu Cẩn Sinh: 【 Đừng dẫn theo Đỗ Nhược. 】

Chu Mục đọc xong cũng có chút bất đắc dĩ: “Lỡ đâu không phải cậu ấy muốn dẫn theo thì sao, có lẽ là Đỗ Nhược một mực muốn thôi.”

Triệu Cận Sinh ‘a’ một tiếng, “Đã lâu vậy rồi mà cậu ấy còn không hiểu mình sao?”

“Còn nữa, cậu ấy cùng với người đàn ông chụp cùng trên tạp chí kia….”

Chu Mục: “Chỉ là chụp hình thôi, có gì đâu chứ.”

“Nhưng mà hình như người ta nói đó là Lâm Trứ. Nếu đúng là Lâm nam thân thì cậu sợ gì nào? Không phải chị của cậu và anh ta xem mắt với nhau sao? Chuyện sao rồi?”

Triệu Cận Sinh bực bội: “Không biết.”

Chu Mục: “??…”

“Hầy, chúng ta cũng sắp thi đại học rồi, cậu cũng nên đem tâm tư đó thu lại đi.”

Đúng vậy, chỉ còn một năm rưỡi nữa là khóa của bọn họ phải đối mặt với ngã ba đường, lúc này cần phải toàn tâm toàn ý dồn sức học tập mới tốt.

Bên kia Kỷ Vi đi ra xa, cô cảm thấy mình tức giận với Triệu Cận Sinh là không đúng, người hẹn hò với Lâm Trứ cũng không phải là cậu ta, nhưng tâm tình cô không tốt, Liêu Mân ở bên cạnh khuyên một hồi, Kỷ Vi vẫn không nói gì, im lặng ăn cơm.

Từ lúc ấy, Triệu Cận Sinh và Chu Mục rất ít khi đến đây tìm Kỷ Vi và Liêu Mân ăn cơm.

Mà chuyện học của Kỷ Vi càng lúc càng vội, học kỳ sau của cao nhị đã bắt đầu học một số kiến thức của cao tam, giáo viên chủ nhiệm thậm chí còn chuẩn bị bài tập về nhà kỳ hè cho học sinh, nói như vậy kỳ hè này hầu như không được thoải mái, nhưng rốt cuộc học sinh có thể làm gì bây giờ? Căng da đầu ra để học, Kỷ Vi ngày càng thường xuyên đi qua đi lại giữa ký túc xá và thư viện.

Không có thời gian nghĩ đến Lâm Trứ, cũng không có thời gian suy nghĩ về tương lai.

Cô cảm giác được áp lực, áp lực trưởng thành.

Từ một thiếu nữ lớn lên thành phụ nữ yêu cầu trải qua một quá trình, mà quá trình này cần phải dốc hết sức lực, Kỷ Vi nhìn ngày qua ngày, chớp mắt đã đến kỳ nghỉ hè.

Tháng 7 ở Kim Thành, mưa kéo dài liên tục đến nửa tháng, toàn bộ trường học như đang ở trong rừng mưa.

Sinh nhật Kỷ Vi là vào tháng 7, âm lịch là hai mươi ba tháng sáu, chỉ còn khoảng 1 tuần nữa.

Trước sinh nhật hai ngày, Kỷ Vi lại bị cảm, mơ mơ hồ hồ, có rất nhiều lần đi từ nhà ăn đến ký túc xá xém chút nữa đã ngất xỉu.

Dì Trần gọi điện thoại cho cô, cô cũng không dám nói tình hình.

Cố hết sức điều chỉnh lại âm điệu, nói với dì không cần lo lắng cho mình.

Trước kỳ nghỉ hè, trường học cho ra hai ngày nghỉ xả hơi, ai ai cũng về nhà để tận hưởng, chỉ còn Kỷ Vi rối rắm không biết có nên về hay không, bởi vì cô đang cảm.

Lúc này bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, trong phòng chỉ còn một mình cô, Kỷ Vi cố gắng từ trên giường bước xuống, đi đến cửa mở ra.

Bên ngoài là Lâm Trứ mặc áo sơ mi màu đen, cổ áo hơi rộng mở, tay đút túi quần, nhìn cô.

Kỷ Vi mơ mơ hồ hồ, nâng mắt lên nhìn anh, ấn đường nhíu lại, đầu ngón tay người đàn ông duỗi ra, nắm lấy cằm cô, cúi đầu nhìn, nói: “Sao không làm nũng nữa đi?”

“Học cách tự lập sao?”

Thân mình Kỷ Vi hơi lung lay, giọng nói khàn khàn: “Không phải anh muốn em như thế sao?”

Lâm Trứ vẫn nắm cằm cô, hồi lâu không lên tiếng.

……………..

P/s: trong khi ông em Lâm Lâm đang phát đồ ăn cho chó ngập cmn mặt thì ông anh Lâm đại đang ở đây giận với chả dỗi :v tự dưng hôm nay muốn đổi không khí nên mới làm chương dài ngoảng dài ngoằng này đây :v