Chương 2.1: Đại phu nhân da^ʍ

Đại phu nhân gia giáo đái bậy như đĩ, chờ Phu quân không nổi nên vạch ©ôи ŧɧịt̠ ra cửa sổ đái xè xè.

_______________

Một đêm sung sướиɠ hoan lạc của Thương Vương với Nhị phu nhân cứ vậy êm đềm trôi qua, thì đối với ba vị thê tử còn lại của Tống Mạc Ân lại là đêm dài trằn trọc mất ngủ. Đặc biệt, "ướŧ áŧ" nhất có lẽ chính là ở Đường Viện của Đại phu nhân Tống Thanh.

Tống Mạc Ân đã đi dự yến tiệc trong cung từ đầu buổi chiều, cứ như vậy đi quá cả giờ đái của các thê tử trong phủ. Tống Thanh vẫn mong phu quân sẽ nhân từ về trước nửa đêm, thế mà gần cả canh giờ sau khi nghe tin hắn hồi phủ rồi mà vẫn chẳng thấy mặt mũi đâu.

"Ta biết rồi, lui ra ngoài đi."

Tống Thanh vô lực phẩy tay, trước ánh mắt ái ngại bất lực của người hầu thân tín cố nén một tiếng thở dài. Tình hình này chắc Vương gia đã đến phủ của một vị phu nhân nào đó, say khướt đắm chìm trong dục tửu tới quên sự đời rồi.

Ngồi trên ghế y không ngừng vặn vẹo xoay xở, khó nhịn đè lên ©ôи ŧɧịt̠ trướng căng nướ© đáı của mình, tâm trạng vừa bất an lại vừa vô cùng bực bội. Thực không muốn tin phu quân thế mà thật sự không thèm quan tâm tới bọng đái óc ách của các nhân thê khác trong nhà, để bọn hắn chờ đợi trong vô vọng như vậy mà không truyền đi nổi một lời thông cáo nào.

Gia quy trong phủ vô cùng nghiêm ngặt, trừ phi chính Vương gia thân chinh đến thưởng ngoạn, trực tiếp cho phép từng vị phu nhân được giải quyết, hoặc cho người đến báo mấy vị có thể tự mình xử lí. Còn bằng không sẽ phải nhịn như vậy đến giờ đái sáng hôm sau, đến khi có gia nhân báo cho Vương gia nhớ ra mới thôi. Dù mọi lần Tống Mạc Ân có về muộn đến mấy hay có không đến ngoạn được thì mấy người Tống Thanh cũng chưa từng bị "bỏ quên" như bây giờ.

Y càng nghĩ càng giận, vốn có thể chất dễ buồn đái nhất trong bốn người, một ngày đái hai lần y còn muốn sống dở chết dở, huống gì giờ mới được đái một lần từ sáng tới giờ đúng là quá sức chịu đựng của y.

"Khốn kiếp, muốn tiểu quá..."

Tống Thanh nhíu mày, kẹp chim mạnh hơn cố chống lại cơn mót đái đã dâng lên đến đỉnh điểm. Một tay theo thói quen đặt lên ấm trà lại phải hạ xuống, y mặc dù đang cực kì khát nhưng cũng không dám uống thêm dù chỉ là một ngụm nước. Trên vầng trán trắng nõn mướt mồ hôi, không khí đêm hè oi ả càng góp phần khiến người ta thêm bức bối, dù lúc này y cũng chỉ còn mặc một lớp trung y trắng mỏng tang

"Mạc Ân ca ca..."

Tống Thanh lẩm nhẩm tên người mình đã niệm cả một buổi tối, lại cắn cắn môi ngồi bất động thêm một hồi, cuối cùng đành chấp nhận việc mình phải đi ngủ với cái bọng đái ì ạch này trong vô vọng. Tống Thanh từ nhỏ đã được dạy dỗ rất tốt, ngay cả lúc mắc đái tới nhức ©ôи ŧɧịt̠ như vậy y vẫn luôn thẳng lưng, không để bản thân trông quá khó coi, chẳng qua tấm lưng gầy ngồi đó thì run lên thấy rõ.

Đại phu nhân kéo ghế bước vào giường, y đứng thay đồ ngủ, mặc một lớp y phục khác quá khổ lên người mình. Đó là quần áo cũ của Tống Mạc Ân. Từ nhỏ Tống Thanh đã thích làm ổ trong lòng phu quân tương lai, lớn lên một chút thì không được tuỳ tiện như vậy nữa nhưng y vẫn cố xin quần áo cũ của hắn về để mặc ngủ.

Tống Thanh vừa thay vừa thèm đái mà run run, trên làn da trắng nõn nổi lên một trận da gà. Y rùng mình lắc lắc đầu rồi chui vào ổ chăn mỏng mềm mại, muốn dùng giấc ngủ để cố trốn tránh, ngoan cố chống lại nhu cầu sinh lý thường ngày của mỗi con người.

Tống Thanh bình thường ngủ rất ngoan, vừa đặt lưng xuống là đã say giấc, chẳng bao giờ nghiến răng nói mớ bất nhã hay lăn qua lộn lại. Thế mà hôm nay nam tử lễ giáo lại hiếm thấy nằm không yên. Y vô thức kẹp cái gối ôm vào giữa hai chân, qua lớp quần mỏng của phu quân cọ cọ ©ôи ŧɧịt̠ hồng hào lên gối. Tống Thanh thích sạch sẽ nên dù có thèm đái cỡ nào y cũng không cho phép mình rỉ ra dù chỉ là một giọt nướ© ŧıểυ.

Từ lúc thiếu thời Tống Mạc Ân liền phát hiện ra sở thích nhìn người khác nhịn tiểu tới run rẩy, sau đó van xin hắn ân xá cho đi đái mà vạch ©ôи ŧɧịt̠ xả xè xè. Tống Thanh nhỏ cứ vậy trở thành đồ chơi cho Tống Mạc Ân vần qua vần lại, không thể đếm nổi y đã phải nhịn rồi lại đái muốn khùng bao nhiêu lần chỉ để làm trò cho hắn thỏa mãn. Thế nên cho dù Tống Thanh vốn có nhu cầu đái rất nhiều, nhưng y vẫn luôn có giải pháp giúp mình nín nhịn lâu nhất có thể.

Tống Thanh cứ vậy khó nhọc trở mình, mặc dù tự huyễn hoặc cả trăm lần trong đầu rằng trời sẽ nhanh sáng nhưng rốt cuộc vẫn khó mà chống cự lại bản năng. Nhịn cả ngày trời khiến y đã buồn đái muốn điên rồi, cứ vô thức thúc hông, cọ ©ôи ŧɧịt̠ vào gối để giảm bớt sự nhức nhối mà không ăn thua, ngược lại chỉ càng khiến y thấy nứиɠ hơn.

"Mắc tiểu chết mất... Không thể được, ta... ta muốn..."

Cọ cọ gối một hồi ra lửa dục khiến Tống Thanh không còn nghĩ thêm được gì nữa, y vô sỉ thò tay vào quần nắm chim mình, nó đang giật giật muốn bùng nổ phun nướ© đáı vô cùng. Tự nhiên lúc này y nghĩ mình còn thảm không bằng một con chó hoang, ít nhất nó có thể thoải mái dạng chân đái bậy một cách tự do tự tại.

Đái bậy...

Bỗng trong cơn quẫn bách Tống Thanh lại nhớ đến vài ngày trước, Giác Nguyên mới sáng bảnh mắt liền đến Đường Viện làm phiền y, thậm chí còn tự nhiên mà uống sạch cả bình trà thảo mộc cống phẩm phu quân đi sứ về tặng y. Cuối cùng vì dược liệu của trà mà mắc đái đến nhảy nhót, nhưng ban sáng đã đái rồi nên hắn ta không thể về phủ đái thêm lần nữa.

Tên khốn đó vốn chẳng hề biết ái ngại ai, vô liêm sỉ đứng bụm háng cực kì tục tĩu, còn đòi y san sẻ chậu ngọc của mình để đái ké một bữa. Nhưng Tống Thanh là ai mà lại đi thỏa hiệp dễ dàng với tên khỉ đó? Y vẫn thỉnh thoảng nghe thấy Tống Mạc Ân khi âu yếm Giác Nguyên, luôn miệng gọi một tiếng báo con hai tiếng báo nhỏ này nọ, nhưng y nhìn tên ngợm ấy từ trên xuống dưới chỉ thấy giống một con khỉ già da^ʍ dê.

Hết cách, Giác Nguyên vốn đã chẳng cần mặt mũi gì nên tự nhiên vạch quần lộ chim ra như chỗ không người, nhắm thẳng về phía cửa sổ đang mở mà đái luôn ra ngoài hành lang. Tiếng nướ© đáı xè xè va vào nền lát đá cẩm thạch khiến Tống Thanh vốn không buồn đái lắm mà cũng bị kí©h thí©ɧ đến rục rịch.

Tất nhiên y không chỉ ngồi yên trơ mắt nhìn, tuy có sốc vì sự lớn mật này mà nạt nộ mấy câu, nhưng tên Giác Nguyên vô lại đó vẫn bình thản đứng đái như không có gì xảy ra. Thậm chí khi đái xong gã "Nhị phu nhân trời đánh" còn nháy mắt liếʍ môi trêu tức y, vô tư vẩy vẩy ©ôи ŧɧịt̠ cho ráo nước.

Càng nhớ đến hình ảnh đó lại càng nứиɠ, đã thế Tống Thanh còn đang nằm đối diện chính cái cửa sổ hôm Giác Nguyên mặt dày vạch ©ôи ŧɧịt̠ ra đái. Như thể bị kí©h thí©ɧ cực độ, Tống Thanh bình thường gia giáo luôn nghiêm nghị giữ hình tượng tự nhiên cũng muốn tuột quần ra đó đái, bộ dạng mà chính y mắng tên kia là phóng uế bừa bãi vừa hạ tiện vừa tục tĩu.

Tống Thanh đỏ mặt, trở người ép chặt đầu khấc hồng lên nóng hổi trong quần, cố bình tĩnh để không vì những hình ảnh trong hồi ức đó kí©h thí©ɧ mà trớ nước vàng ra đầy giường. Nhưng rốt cuộc y vẫn cảm thấy không chịu được thêm nữa, từ khi bắt đầu hầu hạ Tống Mạc Ân đến nay y chưa từng phải nhịn lâu tới cỡ này.

"Chết tiệt... đừng mà!! Dừng lại!"

Thế rồi cái gì đến cũng phải đến, "tiểu đệ" ngoan ngoãn lúc nào cũng nghe lời y đột nhiên không kìm được nữa mà rỉ ra vài giọt. Tống Thanh thấy tay mình dần trở nên nóng ướt, hốt hoảng bóp chim mạnh hơn rồi đá chăn ra. Y hoảng tới căng cứng hết người, tấm lưng thon gầy ướt sũng mồ hôi, ngay cả tóc mai cũng bết lại trông rũ rượi như vừa trải qua một hồi hoan ái tơi tả.

Nướ© đáı đã đến dâng tràn đến đầy ắp lỗ tiểu, Tống Thanh chỉ biết lóng ngóng bụm chặt lại, mải miết đi một vòng lật tung mọi thứ trong phòng. Y muốn tìm một món đồ đủ lớn để đựng tạm cơn đại hồng thủy sắp ập tới của mình, nhưng rốt cuộc ngoài một ấm trà nhỏ và mấy cái bình lưu ly trang trí bé bằng cổ chân thì không còn thứ gì khả dĩ hơn.

"Không được, quá nhỏ, chỉ đái bằng này ta nhất định chịu không nổi... Không, không có chỗ nào để đái hết... Mắc đái chết mất!"

Tống Thanh tưởng mình sắp tè ra quần đến nơi, trong miệng không ngừng lầm bầm cái này không được cái kia không được, hai tay kẹp hẳn vào háng khom lưng khuỵu gối. Y dáo dác quan sát lần cuối, thế rồi quẫn bách thở hắt một hơi, quyết định bạo gan chạy ùa về phía cửa sổ lớn hướng ra hành lang. Tống Thanh chỉ mỗi việc tuột quần móc ©ôи ŧɧịt̠ ra mà do dự đến mấy lần, cắn môi đỏ mắt như làm chuyện gì táng tận lương tâm lắm, bàn tay cứ run bần bật cầm chim không nổi.

Y đứng nép sau bức màn cửa, chỉ để lộ một phần đầu ©ôи ŧɧịt̠ hồng hào rỉ nước ra khỏi mép quần, hướng về phía cửa sổ đã hé mở sẵn một nửa. Mặc dù trong lòng vô cùng nhục nhã, sợ hãi sẽ có người phát giác Đại phu nhân da^ʍ đĩ chờ chồng không nổi nên thò ©ôи ŧɧịt̠ ra đái bậy, nhưng bên dưới lại thành thật cuồn cuộn lên một cơn giông lớn, chỉ chực chờ nhấn chìm tất cả. Côи ŧɧịt̠ hồng hào của y giờ đây đã cấn đến sưng mọng run lên, ngay lỗ đái đầy ứ liên tục rỉ nước ra lấp lánh như mật hoa.

Tống Thanh nhìn nó mà đấu tranh tư tưởng không ngừng, nếu đái ngay tại đây bây giờ thì y sẽ như tự vả mặt mà mắc cỡ tới cuối đời, còn nếu cố lờ đi chờ đến sáng khả năng cao y sẽ ngủ mê mà đái dầm lụt cả giường. Vùиɠ ҡíи Tống Thanh không ngừng co giật nhắc nhở, không chỉ ©ôи ŧɧịt̠ nứиɠ lên mà ngay cả c̠úc̠ Ꮒσα và âm nang của y cũng vì quá buồn đái đến co rút lại.

"Chết tiệt..."

Một cơn lũ nướ© đáı chợt ập đến tàn phá đường đi trong ống tiểu nong căng của y. Rốt cuộc kɧoáı ©ảʍ chiến thắng tất cả, Tống Thanh bất lực chửi thầm một tiếng rồi vội chỉa ©ôи ŧɧịt̠ hướng ra cửa sổ, rùng mình giải phóng "nỗi buồn" chất chứa trong ngườI.

/Xoè...xoè...xoè.../

Tiếng nướ© đáı dữ dội vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch, là tiếng động duy nhất vang xa xé toạc không gian vô cùng yên ắng trong Đường Viện, át cả tiếng dế kêu rả rích ngoài hoa viên. Tống Thanh ngượng đỏ bừng cả người, không ngờ âm thanh mình đái ra lại khoa trương rõ mồn một như vậy. Dòng nướ© đáı khai nóng bắn mạnh như vòi rồng, tiếng nước chạm đất cứ lộp bộp giòn giã nghe da^ʍ tục đĩ điếm vô cùng.

Tống Thanh da mặt mỏng không dám đứng quá sát cửa sổ sợ lộ người, chỉ giữ một khoảng cách chừng hai gang tay, dưới háng ©ôи ŧɧịt̠ vô cùng hăng hái phun nước đến tê dại cả đầu khấc. Y nâng chim lên cao hơn một chút để đảm bảo tầm bắn đủ xa, cứ vậy phóng mưa giông ầm ầm ra ngoài khung cửa sổ. Đỏ mắt nhìn cột nướ© đáı của mình bắn thành hình vòng cung, y cũng tưởng tượng được đống nước này đáp xuống sàn lát đá cẩm thạch ngoài hành lanh sẽ loang ra thành từng vũng lớn như thế nào.

Mùi nướ© đáı khai trong không khí oi bức của đêm hè bốc lên vô cùng gay mũi, Tống Thanh tinh ý ngửi được nhưng cũng đành giả mù lơ đi. Y sờ sờ lên thân ©ôи ŧɧịt̠ nóng hổi, cảm giác tội lỗi ban đầu bay sạch, nhường chỗ cho sự sung sướиɠ tột độ vì được đái bậy đến thỏa mãn như vậy.

Tống Thanh ngửa cổ ngăn mồ hôi chảy xuống mắt, lầm bầm chửi tục một câu, đái sướиɠ đến run chân đứng không nổi. Một tay nắm ©ôи ŧɧịt̠ vẫn đang đái tồ tồ đến cửng lên, một tay y chống bàn ngăn mình té khuỵu xuống

Nướ© đáı nhịn cả một ngày không ngừng phóng ra nhiều như không có hồi kết, lúc này y đã đái ngập cả lối đi hành lang nên nước bắn xuống còn va chạm vào nhau văng lên bọt nước li ti như mưa bụi.

Tiếng nước chảy thì vẫn y vậy, được phóng đại lên mấy lần nghe cực kì chói tai. Tống Thanh bình thường da mặt mỏng, cả khi phải đái trước mặt phu quân dù y có đang mót cỡ nào vẫn luôn cố khống chế đái nhỏ nhẹ nhất có thể. Thế mà hôm nay y lại không biết liêm sỉ vạch ©ôи ŧɧịt̠ ra phóng uế như một kẻ vô lại, đái mạnh tới mức âm thanh lớn như muốn dựng cả cái phủ Thương Vương này phải dậy hết mới thôi.

"Phu quân... Tiểu Thanh sai rồi... ta, ta... đái bậy mất rồi..."

Tống Thanh hổn hển thở, nứиɠ ©ôи ŧɧịt̠ đến ngửa cổ mà trầm thấp rêи ɾỉ, tưởng tượng Tống Mạc Ân đang đứng ở ngay phía sau xem y không cần mặt mũi mà đái bậy ra cửa sổ như chó mèo hoang. Tống Thanh trong cơn nứиɠ sục sôi dần cảm thấy đái thôi thì không đã, y tựa đầu vào tường, dùng tay kia nhéo một bên núʍ ѵú của mình vân vê rồi dần chà xát thật thô bạo, khiến chúng đỏ lên sưng lớn như quả anh đào chín rục.

Tống Thanh lần mò tay còn lại xuống gốc ©ôи ŧɧịt̠ xoa nắn, giờ y dường như bị kɧoáı ©ảʍ đi đái làm mụ đầu. Gương mặt Đại phu nhân vốn cao cao tại thượng giờ da^ʍ loàn như bị ȶᏂασ đến mất trí, y vần vò tàn sát hai đầṳ ѵú được một lúc thì dòng nước vàng đó cũng dần đứt quãng rồi dừng lại. Tống Thanh rùng mình rặn mạnh để đảm bảo đái cho bằng sạch, cuối cùng thẫn thờ đứng như trời trồng bên ô cửa sổ, phải mất một lúc để hoàn hồn trở lại.

Y như tỉnh lại giữa cơn mê, hai mắt đỏ lên phiếm lệ vì nhục nhã, nhưng đồng thời trong lòng lại không phủ nhận đây là lần đi đái sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠ nhất từ lúc sinh ra đến bây giờ. Y cũng không tưởng tượng nổi có ngày mình sẽ nổi loạn đến thế chỉ vì kɧoáı ©ảʍ nguyên thủy nhất đến từ một cơn mót đái. Tống Thanh như người vừa được khai sáng, y lúng túng với sự thay đổi kì lạ nhưng không kém phần thỏa mãn này.

"Lẽ nào ta lại là loại người ti tiện như vậy... Mạc Ân ca ca rồi sẽ nghĩ gì về ta chứ..."

Tống Thanh lủi thủi ngã ngồi ra ghế, dùng khăn gấm tẩm nước mát tỉ mẩn lau đầu ©ôи ŧɧịt̠ vẫn còn hơi sưng thẫm, lau xuống cả hai trứng dái và c̠úc̠ Ꮒσα, cũng lau đỏ cả bàn tay ban nãy bị dính nướ© đáı ướt lem nhem của mình.

Dù nhìn rất ấm ức nhưng lại một lần nữa không thể không thừa nhận là vừa rồi y đã đái bậy một trận sướиɠ muốn điên. Tống Thanh chán nản đi về phía cửa sổ đóng cửa kéo rèm, quyết định giả mù tạm thời với bãi chiến trường như bị lũ quét qua bên ngoài.

Tống được mớ nước tồn đọng ra ngoài xong y lại nhớ đến cơn khát cháy họng ban nãy, liền uống một lần hết cả ấm trà an thần cho bõ khát. Món trà ướp lạnh yêu thích vỗ về tâm trạng héo như hoa tàn của Tống Thanh, y chậm chạp vào lại chăn mềm nệm êm vùi mình như một cái kén. Lúc đi ngủ y còn cố ý nằm quay lưng với cửa sổ, trong đầu cũng tính toán đến bãi nướ© đáı to tướng ngoài kia, nhất quyết sáng sớm phải phi tang trước khi Tống Mạc Ân đến.