Nguyên Bảo tìm trong túi của mình, sau đó lấy ra một chiếc lọ sứ nhỏ và một cây phất trần.
Nàng nhúng phất trần vào miệng lọ rồi vung lên, hắt nước mắt trâu lên mắt bốn nam nhân.
"Bây giờ mọi người tự mình nhìn đi! Nguyên Bảo chưa bao giờ lừa người đâu~"
Trước cây hoa ngọc lan đột nhiên xuất hiện một nữ tử mặc áo bào gấm màu trắng.
Nàng ấy mày ngài như vẽ, mắt long lanh như nước mùa thu, dung mạo vô cùng xinh đẹp.
Ánh mắt nàng dịu dàng lướt qua từng đứa con, cuối cùng dừng lại trên người Tô Văn Lâm.
Lúc này, Tô Văn Lâm đã không kìm được nước mắt nữa.
"Thu Nguyệt..." Ông run rẩy gọi tên thê tử, nhưng ông vừa định bước tới thê tử đã lùi lại một bước.
Nguyên Bảo vội vàng chạy đến đứng giữa hai người.
Hai bàn tay nhỏ bé làm động tác ngăn cách, nhíu mày nói: "Cha, âm dương cách biệt, sẽ hao tổn phúc phận của người, không thể đến quá gần đâu."
Tô phu nhân trìu mến nhìn tiểu cô nương trước mặt.
Lại nhìn phu quân của mình, trong mắt tràn đầy bi thương.
Sau khi qua đời, vì không nỡ rời xa gia đình nên nàng ấy vẫn chưa đầu thai, mà ký thác trên cây hoa ngọc lan trong nhà.
Nhìn thời gian trôi qua, nhìn tóc mai người nằm bên gối từ từ bạc trắng, nhìn ba đứa con trai lần lượt trưởng thành.
Giờ đây, cuối cùng cũng được nhìn thấy con gái trở về.
Tuy thân ảnh không rõ ràng lắm, nhưng Tô Văn Lâm vẫn có thể nhìn thấy trên gương mặt xinh đẹp của thê tử có vài giọt nước mắt.
Tiểu Nguyên Bảo nhón chân, ra hiệu gì đó với hồn phách của Tô phu nhân.
Hai người dường như đang thảo luận điều gì đó, bốn nam nhân Tô gia không ai dám lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Tiểu Nguyên Bảo mặt mũi đỏ bừng quay lại nói với bốn người: "Nương không thể nói chuyện, Nguyên Bảo nói thay cho người."
Lý do linh hồn ở lại nhân gian khác nhau, thì năng lực cũng khác nhau.
Tô phu nhân vì tình yêu mà ở lại nhân gian, nên nàng ấy không muốn làm bất cứ điều gì tổn hại đến dương thọ của người thân.
Nhưng đồng thời, nếu nàng ấy cứ mãi lưu lại nhân gian thì năng lượng của bản thân cũng sẽ ngày càng yếu đi.
Vì vậy, Nguyên Bảo đang khuyên nàng ấy rời đi.
Bốn người gật đầu lia lịa, đứng sát vào nhau nhìn Nguyên Bảo với ánh mắt mong chờ.
Tiểu Nguyên Bảo bèn đứng trước mặt Tô phu nhân giống như con rối trước phông màn kịch rối.
Tô phu nhân nói một câu phía sau, nàng vừa làm động tác vừa lặp lại một câu.
"Nương nói chuyện hôn sự của đại ca phải nhanh chóng lo liệu, không thể trì hoãn thêm nữa, nữ nhi nhà họ Lâm kia rất tốt, bảo huynh đừng kén chọn nữa."
"Nhị ca ngày ngày ở trong quân doanh, đao kiếm vô tình, phải cẩn thận đừng để bị thương."
"Đèn trong phòng tam ca lúc nào cũng sáng đến tận canh ba, người làm cha như người sao không biết quản thúc một chút!"
"Còn cả cha nữa, đừng lúc nào cũng lẩm bẩm trước cây hoa ngọc lan, còn trẻ trung chán sao không mau chóng đi bước nữa đi, đừng khiến nương phải lo lắng."
Nói xong mấy câu này, trong sân vang lên từng tiếng nức nở nghẹn ngào.
Ba huynh đệ nhà họ Tô ôm khóc nức nở.
Tô Văn Lâm đứng gần Nguyên Bảo nhất, cố kìm nén nước mắt, gượng cười: "Thu Nguyệt, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc các con thật tốt, chăm sóc..."
Nói đến đây, ông không kiềm chế được nữa, ngồi thụp xuống mà lấy tay che mặt.
"Nương, người không thể ở lại nhân gian quá lâu, Nguyên Bảo đã xem qua rồi, kiếp sau người sẽ giàu sang phú quý, bình an cả đời."
Vừa nói, tiểu cô nương lấy từ trong tay áo đạo bào ra một lá bùa.
Dưới ánh mặt trời, lá bùa phát ra ánh sáng vàng chói mắt.
Ngay sau đó, một làn khói đen bay lên theo gió, thổi bay cả hai lọn tóc mai của Tiểu Nguyên Bảo.
Hai bóng người từ trên trời bay xuống, một trái một phải đưa Tô phu nhân rời khỏi.
Tiểu cô nương đứng trên mặt đất, phất trần buông xuống cánh tay, hai tay chắp trước ngực cung kính hành lễ với hai người kia theo đúng chuẩn nghi thức đạo gia.
Lúc này, không ai nhìn thấy luồng ánh sáng tím trên người nàng như muốn xé toạc cả bầu trời.