Ba cha con ồn ào dưới lầu, cửa thư phòng bỗng nhiên mở ra, một thiếu niên áo xanh từ trong bước ra.
Y chừng mười bốn, mười lăm tuổi, môi hồng răng trắng, tay còn cầm một cuốn “Lễ Ký”, xem ra là bị ồn ào quá mới phải đi ra.
Y nhìn quanh một lượt, thấy đại ca và nhị ca lại đang cãi nhau.
Thiếu niên lắc đầu, quay sang nói với Tô Văn Lâm: “Cha đừng nóng vội, người con phái đi đến núi Điểm Thúy sáng nay đã về báo tin rồi, muội muội sáng sớm đã xuống núi, chắc một lát nữa sẽ đến.”
Tô Tuấn Sinh, tam nhi tử Tô gia, là người điềm đạm và hiểu chuyện nhất trong ba huynh đệ.
Y học hành giỏi giang, tính tình lại ngoan ngoãn, chín chắn.
Sau khi biết muội muội ở trên núi Điểm Thúy, y đã sắp xếp tiểu đồng bên cạnh giả làm khách hành hương, ngày ngày lên núi dò la tin tức.
“Con ngoan, con trai ngoan của cha!”
So với hai đứa nhi tử như hai con ngựa bất kham kia, Tô Văn Lâm vô cùng hài lòng về tam nhi tử của mình.
Mặt trời lên cao, một tiểu đồng chạy như bay vào nhà.
Trên mặt tiểu đồng đầy vẻ kinh hãi như thể có ma quỷ đuổi theo sau.
“Lão gia, thiếu gia, tiểu… tiểu thư, tiểu thư nàng ấy…”
Sắc mặt hắn trắng bệch, thở hổn hển.
Nghe nói là chuyện của tiểu nữ nhi, Tô Văn Lâm vội vàng bước tới: “Tiểu nhi nữ của ta về rồi sao? Ở đâu, để ta đi xem!”
“Tiểu thư nàng ấy…” Tiểu đồng dường như bị dọa sợ, nói năng lộn xộn, mồ hồi túa ra trên chóp mũi.
Tô Văn Lâm không chờ được nữa, đẩy hắn ra mà trực tiếp đi ra ngoài: “Để ta tự mình đi xem!”
“Cha, con cũng đi!” Tô Tuấn Nghiệp nhân cơ hội thoát khỏi ma trảo của đại ca.
Tô Tuấn Đình và Tô Tuấn Sinh liếc nhìn nhau, cũng vội vàng đuổi theo.
Bước ra khỏi nhà, nhìn thấy cảnh tượng trong sân.
Bốn nam nhân Tô gia mới hiểu vì sao tiểu đồng vừa rồi lại sợ hãi đến vậy.
Giữa sân là một con sói xám oai phong lẫm liệt.
Nó to lớn như một con ngựa trưởng thành, đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người trong sân như đang nhìn con mồi của mình.
Hàm răng nanh sắc nhọn, là kết quả của việc tôi luyện qua vô số lần cắn xé con mồi.
Con sói xám lắc đầu, bước hai bước về phía cha con Tô gia.
Bốn nam nhân Tô gia theo bản năng lùi lại phía sau, con sói xám khịt mũi như thể đang chế giễu họ.
Nó đành đứng yên tại chỗ, lắc lắc bộ lông để lộ ra tiểu cô nương đang nằm trên lưng.
Mọi người lúc này mới nhìn thấy trên lưng con sói đang nằm sấp một cục bột nhỏ xinh xắn.
Cả người nàng mặc trang phục đạo sĩ, đang vùi mặt vào bộ lông sói, trên đầu tóc được búi thành một búi tròn.
Hình như bị tiếng ồn đánh thức, tiểu cô nương mơ màng ngồi dậy.
Nàng dùng bàn tay nhỏ dụi dụi mắt, đôi mắt to tròn long lanh tràn đầy vẻ ngây thơ.
“Ưm~”
Ánh mắt nàng rơi vào người Tô Văn Lâm, những ngón tay ngắn ngủn bấm đốt ngón tay tính toán.
Thiên đình đầy đặn, số mệnh phú quý, kho tiền rủng rỉnh, cả đời giàu sang phú quý.
Người này chắc chắn là cha rồi!
Sư phụ quả nhiên không nói sai, nhà cha ruột này nhất định có rất nhiều, rất nhiều đùi gà!
Nàng nắm lấy bộ lông sói nhảy xuống, cục bột nhỏ lắc lắc đầu chạy đến trước mặt Tô Văn Lâm, chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi: “Ông là cha của Nguyên Bảo sao?”
Nói xong, nàng nhón chân chìa bàn tay nhỏ mũm mĩm ra,…
Bốn nam nhân Tô gia như bị tan chảy trước tiểu cô nương đáng yêu trước mặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, bàn tay mũm mĩm, khi nói chuyện hai má phúng phính còn động đậy.
Tô Tuấn Nghiệp là người đầu tiên không nhịn được, định tiến lên nhéo má Nguyên Bảo.
Nhưng lại bị đại ca Tô Tuấn Đình túm cổ áo kéo lại: "Phải có thứ tự lớn nhỏ, hiểu không?"
"Khụ khụ." Tô Văn Lâm trừng mắt nhìn đại nhi tử một cái, dùng ánh mắt ngăn cản hành động muốn ôm Nguyên Bảo của hắn.
"Cha con còn ở đây, đến lượt con sao!"
Chỉ thấy gia chủ Tô gia Tô Văn Lâm chỉnh trang lại y phục rồi trịnh trọng khom người nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyên Bảo.