Chiều hôm sau, Nguyên Bảo vừa mới ngủ trưa dậy đã bị Lâm Khôn cuống cuồng đón đi.
“Lâm bá bá, chúng ta đang đi đâu vậy ạ?”
Ngồi trên xe ngựa, Tiểu Nguyên Bảo vẫn còn mơ mơ màng màng.
Lâm Khôn thần thần bí bí: “Chẳng phải người bảo ta đi tìm tên thầy bói mù kia sao, tìm được rồi.”
“Nhanh vậy?” Chỉ trong vòng một ngày mà đã có thể tìm được tên thầy bói mù ở cái trấn Đông Kỳ không lớn không nhỏ này.
Nguyên Bảo phải thừa nhận Lâm Khôn này tuy háo sắc một chút, tham lam một chút, nhưng bản lĩnh cũng thật lợi hại.
Kết quả đến nơi, Nguyên Bảo lại ngây người.
Trong ngục tối của nha môn trấn Đông Kỳ giam đầy hai ngục người.
Có người trẻ tuổi, có người già cả, ăn mặc cũng khác nhau, nhưng có một điểm chung là đều mù.
“Những người này là…” Tiểu Nguyên Bảo há hốc mồm, có chút không thể tin được.
Một con chim sẻ nhỏ lông xanh mỏ vàng đậu trên vai nhỏ của nàng, con chim khinh thường liếc nhìn Lâm Khôn một cái, sau đó nói với Nguyên Bảo: “Hắn ta bắt hết tất cả người mù trong trấn đến đây, bất kể người ta là người tốt hay kẻ xấu!”
Tuy ông ta đã từng thấy hồ yêu và tận mắt chứng kiến tiểu đạo sĩ bắt quỷ.
Nhưng khi nhìn thấy một con chim nhỏ bình thường mở miệng nói chuyện, Lâm Khôn vẫn suýt nữa rớt cằm.
Hơn nữa con chim này còn biết nhiều chuyện một cách lạ thường…
Sao nó lại biết ông ta đã nhờ quan phủ bắt hết những gã đàn ông mù trong trấn Đông Kỳ đến đây chứ?
Nhưng nếu không làm vậy, làm sao ông ta tìm được hồn phách của Trình nhi!
“Ừm.” Tiểu Nguyên Bảo vuốt ve con chim sẻ “Xui xẻo” mà Tiểu Muội nhập vào. Nàng nhìn Lâm Khôn với ánh mắt sâu xa, nói: “Nhân quả tuần hoàn, báo ứng nhãn tiền, tội lỗi của ông sớm muộn gì cũng phải tự mình gánh chịu.”
Lâm Khôn nghe không hiểu nhưng vẫn bị ánh mắt lạnh lùng của tiểu cô nương dọa đến toát mồ hôi lạnh.
Ăn của người ta thì phải nghe lời người ta.
Đã đến rồi thì Nguyên Bảo cũng không khách sáo.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cai ngục, nàng chắp tay sau lưng, đi một vòng quanh nhà giam.
“Là hắn ta.” Nàng chỉ vào một người đàn ông trung niên ở góc tường, nói với Lâm Khôn: “Hồn phách của Lâm ca ca bị hắn ta giam giữ.”
Là một gã mù chẳng có gì đặc biệt.
Gầy gò già nua, trong hốc mắt là đôi mắt đυ.c ngầu, trắng dã.
So với đám người mù ở đây, hắn ta cũng hết sức bình thường, nhìn qua không có chút sức sát thương nào.
Nhưng Nguyên Bảo lại ngửi thấy mùi oán khí cực mạnh từ người hắn ta.
Xem ra, hắn ta không chỉ giam giữ mỗi hồn phách của Lâm Cảnh Trình.
Tên mù co rúm người ở góc tường, trông vô cùng sợ hãi.
“Ngươi…” Nguyên Bảo muốn hỏi hắn ta rốt cuộc vì sao lại làm vậy, nhưng Lâm Khôn không đợi được nữa đã sai gia đinh xông lên trói tên mù lại, ba hai cái đã trói chặt tay chân của hắn ta ném xuống đất.
Hắn ta cầm lấy thanh đao cướp được từ tay cai ngục, giẫm lên mặt tên mù rồi uy hϊếp: “Nói mau, ngươi giấu hồn phách của con trai ta ở đâu!”
Tên mù hoảng sợ vô cùng, cả người run như cầy sấy.
Lâm Khôn dùng sống đao cứa lên mặt hắn ta một đường, máu tươi lập tức phun ra.
Tên mù hét lên, như thể giây tiếp theo sẽ tắt thở tại chỗ.
Nhìn thế nào cũng không phải kẻ cứng cỏi gì.
Nguyên Bảo vui vẻ nhàn nhã, ngồi xổm một bên xem Lâm Khôn diễn trò.
Tiểu Muội đậu trên vai nàng, không biết từ đâu tha đến mấy hạt dưa, dùng cái mỏ nhọn của mình bóc ra rồi bỏ vào lòng bàn tay nhỏ bé của Nguyên Bảo.
Vẻ mặt lấy lòng hết mức.
Một người một chim vừa xem náo nhiệt vừa ăn hạt dưa, thật là vui vẻ.
Bên phía Lâm Khôn nhanh chóng giải quyết xong rồi mang kết quả quay lại.
“Tiểu tiên cô, hắn ta khai rồi, hồn phách của con trai ta đúng là bị hắn ta giam giữ! Ngay tại nhà hắn ta!”
Lâm Khôn thở hổn hển, hiển nhiên vừa rồi đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn.
Hóa ra lão mù này gần đây học được một tà thuật, nói là dùng bảy bảy bốn mươi chín hồn phách luyện thành Hồn Đan, chỉ cần một viên có thể khiến người ta khỏi hẳn mọi bệnh tật, trường sinh bất lão.
Hắn ta từ nhỏ đã mù lòa, đương nhiên muốn được sống như người bình thường.
Vì vậy, hắn ta bắt đầu nhân cơ hội bói toán cho người khác để cướp đoạt hồn phách của họ.