Chương 27

Thấy tiểu tiên cô bị ức hϊếp, Lâm lão gia- Lâm Khôn lập tức sấn tới giáng cho Vân Xảo một cái bạt tai.

Sau đó lại khúm núm nói với Nguyên Bảo: “Tiểu đạo tiên cô, xin người bớt giận, bớt giận nha.”

“Hừ.” Bị một con hồ ly tinh chưa đầy trăm tuổi khạc vào người, dù né nhanh nhưng Nguyên Bảo vẫn không vui.

Nàng cũng chẳng còn kiên nhẫn đâu mà dỗ dành. Nguyên Bảo giơ tay nhỏ ra, từ hư không túm lấy một cái đuôi của Vân Xảo, giọng nói trẻ con đầy vẻ hăm dọa: “Hồ Ly tỷ tỷ, nếu tỷ còn không nói thật, Nguyên Bảo sẽ cắt đuôi tỷ đấy.”

Tu vi của hồ yêu đều nằm ở đuôi.

Vì vậy, hồ yêu càng nhiều đuôi thì năng lực càng mạnh, tuổi thọ càng cao.

Loại như Vân Xảo, kỳ thực chẳng có chút thiên phú tu luyện nào, đơn thuần là nhờ vận may mà hóa hình được. Nếu cái đuôi này bị cắt đi thì cả đời này nàng ta đừng hòng hóa thành người nữa.

Lúc này, nàng ta mới nhận ra sự lợi hại của tiểu cô nương trước mắt.

Giọng nói run rẩy phát ra từ miệng nàng ta: “Đạo trưởng bớt giận, ta nói, ta nói là được chứ gì!”

Hồ yêu Vân Xảo ba năm trước hóa hình xuống núi, vì không có đại yêu dẫn dắt nên ở nhân gian luôn mơ mơ màng màng.

Vì dung mạo xinh đẹp nên bị lừa bán vào thanh lâu.

Lại bởi tính tình ngây thơ khờ dại mà bị Lâm Khôn lừa gạt, thật sự tin tưởng ông ta đã động lòng với mình, muốn cùng mình sống đến đầu bạc răng long.

“Là gã! Gã nói trong lòng đã sớm không còn người nhà họ Lâm, chỉ muốn cùng ta sống trọn đời bên nhau, duy chỉ có một điều không yên lòng, chính là đứa con trai duy nhất của gã, Lâm Cảnh Trình.” Vân Xảo khóc lóc thảm thiết, thêm vào đó là dáng vẻ yếu đuối, quả thực có chút đáng thương.

“Vậy là ngươi muốn hại chết con trai ta sao?” Lâm phu nhân như một con hổ mẹ bảo vệ con, lúc này hận không thể xé xác con hồ ly tinh Vân Xảo này.

A không, trước đó bà còn phải xé xác tên khốn nạn Lâm Khôn vong ân bội nghĩa, bạc tình bạc nghĩa này!!

“Không phải, không phải, ta không có!” Vân Xảo co rúm người về phía sau, khóc càng thêm thảm thiết, hít hít mũi nói: “Là có một vị tiên sinh nói với ta, hắn ta có thể giúp Lâm Cảnh Trình thay đổi mệnh cách, bảo đảm cho hắn ta cả đời bình an suôn sẻ, phú quý vinh hoa, ta nghĩ nếu như vậy thì Lâm Khôn có thể yên tâm rời khỏi Lâm gia cùng ta rồi… vì thế, ta mượn danh nghĩa của Lâm Khôn mà lừa Lâm Cảnh Trình ra ngoài một lần, gặp vị tiên sinh kia.”

Vân Xảo khóc đến thê lương, hốc mắt đỏ hoe, quả thực không giống giả vờ.

“Nghĩa là, hồn phách của Lâm ca ca bị vị tiên sinh kia giam cầm?” Nguyên Bảo trầm ngâm một lát: “Vậy tỷ có biết người đó hiện đang ở đâu không?”

Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Nguyên Bảo đã gặp không ít yêu quái.

Con trước mắt có thể coi là con ngốc nhất trong số những con yêu quái mà nàng từng gặp…

Nàng thậm chí có chút không đành lòng …

Loại yêu quái ngốc nghếch này làm sao sống sót ở nhân gian được vậy, phải bị lừa bao nhiêu lần nữa đây.

Vân Xảo thút thít nức nở, khóc đến nấc cả lên, hồi lâu sau mới thở đều lại được, nói: “Gian hàng bán gạo đầu phố Tây, hắn ta là thầy bói bị mù, mùng một và ngày rằm hàng tháng sẽ bày sạp bói toán ở đó.”

… Một con hồ ly thành tinh vậy mà lại bị thầy bói lừa.

Nguyên Bảo thậm chí còn muốn trợn trắng mắt.

Sư phụ nói đúng, nhân gian này quả thật là muôn hình vạn trạng.

Con người một khi đã gian xảo thì còn lợi hại hơn cả yêu quái.

Tìm kiếm yêu quái trong núi rừng là sở trường của Nguyên Bảo, nhưng giờ đến lượt tìm người thì Nguyên Bảo lại không được lợi hại như vậy.

Nàng hướng ánh mắt về phía Lâm Khôn.

Đôi mắt lão luyện của ông ta lúc này lóe lên tia sáng sắc bén, lạnh lùng nói: “Chỉ cần hắn ta từng xuất hiện ở trấn Đông Kỳ, dù phải đào ba thước đất, lão tử cũng phải tìm ra hắn!!”