Có Hồ Lệ Na - cửu vĩ hồ nghìn năm tuổi ra tay, muốn tìm được tiểu hồ yêu như Vân Xảo quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chỉ thấy nàng ta ngửi túi thơm đựng tín vật mà Vân Xảo tặng cho Lâm lão gia đã nhanh chóng xác định được phương hướng.
"Hướng Tây Nam, bốn trăm dặm, thứ đó đang trốn trong một tửu lâu."
Hồ Lệ Na vừa dứt lời, tay Lâm lão gia run lên, suýt chút nữa thì nước mắt rơi ra ngoài.
Đó là bốn trăm dặm đấy, tốc độ bình thường của xe ngựa một ngày có thể chạy được năm mươi dặm đã là ngựa tốt thượng hạng rồi.
Bốn trăm dặm phải mất tám ngày mới đến nơi.
Theo như lời tiểu tiên cô nói, hồn phách của Lâm Cảnh Trình không được rời khỏi thân thể quá bảy ngày.
Bây giờ chỉ còn lại ba ngày, làm sao có thể kịp bắt được con tiện nhân Vân Xảo kia chứ!
Lúc này ông ta mới thật sự hối hận.
Hối hận bản thân không nên bị sắc đẹp mê hoặc mà hại chết đứa con trai duy nhất của mình.
Thấy Lâm lão gia sắp sửa khóc lóc thảm thiết, Hồ Lệ Na cũng lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Nàng ta dùng ngón tay chỉ vào đầu mình, ra hiệu về phía Nguyên Bảo, ý là vị lão gia này có phải đầu óc có chút vấn đề hay không.
Tiểu Nguyên Bảo dang hai tay, ra hiệu mình cũng thấy khó hiểu.
"Hồ tỷ tỷ, vậy phiền tỷ đi một chuyến bắt nàng ta về đây."
Hồ Lệ Na tao nhã hất tóc, gật đầu đáp: "Vâng, Nguyên Bảo đạo trưởng."
Nói xong, nàng ta "xoẹt" một tiếng, biến mất không dấu vết, khiến cho mấy người xung quanh đều ngẩn người.
Lúc này Nguyên Bảo mới giải thích, yêu quái được nàng dùng phù chú để triệu hồi đều là những yêu quái đã từng kết khế ước với nàng trước đây.
Vân Xảo thì không có, cho nên nàng không thể triệu hồi được.
Chỉ có thể nhờ Hồ Lệ Na đi một chuyến, nhưng tốc độ của yêu quái há phải người thường có thể so sánh, sao có thể cần đến ba, năm ngày được.
Nghe vậy, trong mắt Lâm phu nhân lóe lên tia hy vọng, hỏi: "Vậy vị Hồ... Hồ cô nương này cần bao lâu mới có thể..."
Chữ "trở về" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, "bịch" một tiếng, một nữ tử ăn mặc rách rưới bị ném xuống giữa mọi người.
Hồ Lệ Na cũng đáp xuống một bên, nàng ta phủi tay hướng về phía Nguyên Bảo hành lễ: "Đạo trưởng, tiểu yêu xin phép cáo lui trước, người có việc cứ việc gọi ta."
Nguyên Bảo cũng làm bộ hành lễ đáp lại, cười lộ ra hàm răng trắng muốt như sữa, nũng nịu nói: "Trở về nói với mọi người, mấy hôm nữa ta sẽ quay lại thăm mọi người nha~"
Lúc Nguyên Bảo gặp lại Vân Xảo đã là một nén nhang sau đó.
Nữ hồ yêu chưa đầy trăm tuổi này đang nằm úp sấp trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, rõ ràng là đã bị Lâm gia dùng hình phạt nặng nề.
Cả người nàng ta tinh thần hoảng hốt, vẫn đang khóc lóc kể lể sự vô tình của Lâm lão gia. Nàng ta nức nở, rằng ông ta đã từng hứa sẽ cùng nàng sống đến đầu bạc răng long...
Nguyên Bảo nghe mà đầu óc mơ hồ.
Không hiểu tại sao một hồ yêu lại có chấp niệm lớn như vậy với chữ "tình".
Chăm chỉ tu luyện không phải tốt hơn sao?
Thế nhưng, nhìn ba người Lâm gia sắp xé xác Vân Xảo đến nơi rồi, mà vẫn không moi được tung tích hồn phách của Lâm Cảnh Trình từ miệng nàng ta, Nguyên Bảo có chút không kiên nhẫn.
Nàng chỉ đành lắc lư đi đến trước mặt Vân Xảo rồi ngồi xổm xuống nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt nàng ta.
Một lúc sau, nàng thở dài nói: "Hồ Ly tỷ tỷ, tỷ ngoan ngoãn nói cho Nguyên Bảo biết tỷ đã giấu hồn phách của Lâm ca ca ở đâu rồi, nếu không..."
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng "phụt", Vân Xảo vậy mà lại nhổ nước bọt vào người nàng.
Chỉ là một con nha đầu thôi, vậy mà cũng dám uy hϊếp mình.
Nàng ta nào có thấy được cửu vĩ hồ ban nãy cung kính hành lễ với Nguyên Bảo ra sao, chỉ cho rằng nàng là một tiểu nha đầu bình thường.