Chương 18

"Đại thiếu gia, không được nhiều như ngài dự tính đâu ạ. Trong trấn hai năm nay mở thêm mấy tiệm vải, giành mất không ít mối, sổ sách thu chi của tiệm vải Lâm gia hai năm qua đều ở đây, mỗi năm trung bình cũng chỉ được khoảng hai ngàn ba trăm lượng bạc."

Tuy nói chỉ có hai ngàn ba trăm lượng, nhưng dù sao cũng là tiền lời!

Tô Tuấn Đình vẫn cười toe toét, nhìn Nguyên Bảo đang ngồi trên ghế gặm đùi gà ngon lành càng thêm yêu thích không thôi, vội vàng nhào tới hôn chụt chụt hai cái lên má nàng.

Nguyên Bảo đang chiến đấu với đùi gà, mặt mũi ngơ ngác.

Lợi nhuận của tiệm vải chỉ là chuyện nhỏ, Tô Tuấn Đình chủ yếu tò mò lần này mối làm ăn với Yên vương phủ có thể khiến hắn kiếm được bao nhiêu tiền.

Hắn đang mong chờ đơn hàng của Yên vương phủ có thể khiến hắn hốt bạc đầy bát.

"Chuyện làm ăn với Yên vương phủ, mau mang khế ước đến cho ta xem." Hắn vừa mở miệng đã hỏi.

"Đại thiếu gia." Chưởng quỹ đưa ra một tờ khế ước, vẻ mặt có chút khó nói.

Tô Tuấn Đình nhận lấy, cẩn thận xem xét, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

"Chuyện này... là thật sao?" Chuyện này cũng quá khó tin!

Chưởng quỹ lau mồ hôi trên trán, gượng gạo gật đầu: "Đúng vậy... khế ước mua bán vải vóc mà Lâm lão gia ký kết với Yên vương phủ đều là ghi nợ, đều do tiệm vải ứng trước... Vừa rồi tính toán sơ qua, năm nay e là phải ứng trước một vạn một ngàn lượng bạc."

Vương phủ mua chịu quần áo... đến lúc thu tiền không biết vất vả cỡ nào...

Chẳng phải là muốn hắn bù lỗ sao!!?!

"..." Tô Tuấn Đình hai mắt tối sầm, người mềm nhũn như cọng bún.

Nếu không phải hạ nhân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, chắc hắn đã ngã vật ra đất.

"Đại ca ca, huynh sao vậy?" Tiểu Nguyên Bảo cũng nhìn thấy cảnh tượng này, rất ngoan ngoãn nhảy xuống khỏi ghế, ba bước hai bước chạy đến bên cạnh Tô Tuấn Đình, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

"Không sao đâu, Nguyên Bảo đừng sợ."

Tô Tuấn Đình cố gắng trấn an muội muội.

Tiệm vải là do hắn mở miệng bảo Nguyên Bảo muốn, cho dù có chuyện gì xảy ra nhất định cũng không liên quan đến muội muội.

Đều là do lòng tham của mình hại mình mà thôi...

Chỉ là không biết hiện tại trả lại tiệm vải cho Lâm gia thì còn kịp không...

Tô Tuấn Đình ngồi trên ghế, tay chống trán, muốn khóc cũng không ra nước mắt.

"Đại ca ca huynh ăn không?" Không biết rốt cuộc đại ca ca đã gặp phải chuyện gì, tuy rằng không nỡ nhưng Nguyên Bảo vẫn bĩu môi đưa chiếc đùi gà đã ăn hết một nửa cho Tô Tuấn Đình: "Sư phụ nói, lúc nào không vui thì ăn no sẽ thấy khá hơn."

"..." Tô Tuấn Đình cười khổ.

Một vạn một ngàn lượng bạc, hắn phải nhịn ăn bao nhiêu bữa mới bù đắp được đây.

Không được, kiên quyết không thể tự tay phá sản, hắn nhất định phải ném cục khoai lang bỏng tay này đi!!

Đang nghĩ xem nên tìm kẻ ngốc nào đến tiếp nhận, đột nhiên một bóng người nhỏ nhắn nhanh nhẹn từ cửa tiệm lao ra ngoài.

Tiếp đó, hắn thấy tiểu cô nương mặc đạo bào ngồi xổm ở cửa ra vào, hướng về một góc trống rỗng vừa đánh vừa nói: "Thì ra là ngươi, cái thứ xấu xa! Nguyên Bảo đánh ngươi, Nguyên Bảo đánh ngươi!"

Nhìn tiểu cô nương mũm mĩm đang vỗ vỗ đánh đánh vào khoảng không, mọi người đều không cảm thấy có gì bất thường.

Dù sao thì trẻ con ở độ tuổi này nói gì làm gì dường như đều hợp lý.

Thế nhưng Tô Tuấn Đình biết rõ bản lĩnh của muội muội mình, hắn vội vàng chạy tới,nhìn về phía góc tường mà Nguyên Bảo đang vỗ đánh.

Thật sự là trống rỗng, chẳng có gì cả.

Nhưng trong tay Tiểu Nguyên Bảo đang cầm một thanh kiếm gỗ đào nhỏ xíu như đồ chơi, mỗi lần vung lên đều có thể nghe thấy tiếng "bốp" vang lên trong không trung, dường như thật sự đánh trúng thứ gì đó.

Tô Tuấn Đình rùng mình một cái, vô thức xích lại gần Nguyên Bảo hơn.

Hắn nhỏ giọng hỏi: "Nói cho đại ca ca biết Nguyên Bảo đang đánh cái gì vậy?"

"Bốp", lại một tiếng nữa, Nguyên Bảo thở hổn hển ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to nói: "Đánh cái thứ xúi quẩy, nó sống ở đây, xung quanh đều sẽ trở nên xui xẻo, tiệm của đại ca ca cũng sẽ mãi mãi không kiếm được tiền."

Cái gì???