Hắc Vô Thường mặt mày hung dữ, thở dài nói: "Địa phủ chúng ta cũng rất bận rộn, làm gì có nhiều danh ngạch đầu thai như vậy."
Tiểu Nguyên Bảo im lặng đảo mắt.
"Thôi được rồi, Hắc Bạch thúc thúc, đợi đến Tết Trung Nguyên, Nguyên Bảo sẽ bảo sư phụ đốt thêm một xe vàng mã cho hai vị thúc thúc nhé~"
Giấy tiền vàng mã do người có công đức lớn gấp lại là thứ vô cùng khan hiếm dưới địa phủ, Hắc Bạch Vô Thường nghe vậy liền vui vẻ ra mặt.
Hắc Vô Thường thậm chí còn vui đến mức cắn trúng lưỡi.
"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ." Hắn vung tay phải về phía sau câu hồn tác tách ra mấy hồn phách trong đám hắc khí, rồi xâu chuỗi lại với nhau.
Tiểu Nguyên Bảo cười híp mắt, chắp tay thi lễ với hai người họ, nói: "Đa tạ."
"Không cần khách sáo."
Trừ mấy người đã bị dọa cho ngất xỉu từ sớm, những người còn lại trong phòng đều nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Tô Tuấn Nghiệp và Tô Tuấn Sinh nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.
Bọn họ vốn biết muội muội là tiểu tiên cô từ trên núi xuống, cũng đã nghe đại ca kể lại chuyện tối hôm qua.
Nhưng tự mình chứng kiến vẫn hoàn toàn khác.
"Cái đó... cái đó..." Tô Tuấn Nghiệp nuốt nước bọt, hắn muốn hỏi Nguyên Bảo xem hai người vừa rồi có phải là Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết hay không.
Nhưng hiện tại không phải lúc nói chuyện này, Nguyên Bảo đã bay người chạy đến bên cạnh Lâm Cảnh Trình.
Sau khi mấy hồn ma vất vưởng trên người hắn ta đều đã ra ngoài, thân thể hắn ta trở thành một cái xác rỗng.
Không còn hồn phách, chính là trạng thái sắp chết.
"Cảnh nhi, con mau tỉnh lại đi!" Lâm phu nhân khóc đến mức gần như không thở nổi nữa.
Lâm lão gia phản ứng nhanh hơn, ông ta cũng nhìn ra được tiểu cô nương mà Tô gia tìm về có chút bản lĩnh, có lẽ hiện tại chỉ có nàng mới có thể cứu được con trai mình.
"Tiên cô! Xin người hãy cứu lấy Cảnh nhi nhà tôi!" Lâm lão gia cũng là người thức thời, "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyên Bảo.
Một người đàn ông trung niên cao lớn, cho dù quỳ xuống cũng cao hơn Nguyên Bảo một cái đầu.
Vẻ mặt sốt ruột của ông ta không hề giả tạo, nhưng Nguyên Bảo lại nhíu mày lộ rõ vẻ chán ghét.
"Nguyên Bảo, nếu con có thể cứu Lâm công tử..." Tô Văn Lâm không đành lòng nhìn ông bạn già như vậy, định bước tới khuyên nhủ.
Nguyên Bảo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: "Cha sau này ít qua lại với Lâm bá bá này đi, người ông ta toàn mùi hồ ly tinh, sớm muộn gì cũng bị hồ ly tinh ăn thịt! Lâm ca ca cũng là bị hồ ly tinh kia hãm hại."
Hồ ly tinh nào?
Người dân trấn Đông Kỳ đều biết, tuy Lâm gia và Tô gia có quan hệ tốt, nhưng vị Lâm lão gia này và Tô Văn Lâm là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.
Tô Văn Lâm sau khi thê tử qua đời vẫn luôn ở vậy.
Còn Lâm lão gia này cho dù chính thê còn sống sờ sờ mà hậu viện không biết đã nạp bao nhiêu tiểu thϊếp, gần đây lại còn dây dưa với một cô nương tên là Vân Xảo ở lầu xanh nữa.
Thậm chí còn muốn chuộc nàng ta về làm thϊếp.
Lâm phu nhân không chịu nổi sự sỉ nhục này mà đã làm ầm ĩ một trận.
Vì vậy, người dân trong trấn đều biết, Lâm lão gia gần đây bị một con "hồ ly tinh" ở lầu xanh mê hoặc.
Người khác nói thì thôi đi, nhưng những lời này từ miệng một đứa trẻ con thốt ra...
Sắc mặt Lâm lão gia lúc xanh lúc trắng, vô cùng khó coi.
Ông ta không khỏi liếc nhìn Tô Văn Lâm, dường như đang trách móc ông bạn già sao lại nói lung tung với con cái như vậy.
Tô Văn Lâm cũng cảm thấy oan uổng, thậm chí còn cảm thấy con gái mình trong sáng lại nói ra những lời như vậy, thật sự là vấy bẩn miệng lưỡi.
Ông vội vàng ngồi xuống, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Nguyên Bảo nói đúng, Lâm bá bá của con đáng đời, chúng ta mặc kệ ông ta! Nhưng những lời như hồ ly tinh gì đó sau này con đừng nói nữa, bẩn miệng lắm."
Nguyên Bảo chớp chớp mắt, nghiêng đầu nói: "Đúng là hồ ly tinh mà, Lâm ca ca bị một con hồ ly tinh câu hồn, lại bị kẻ xấu lợi dụng tặng cho huynh ấy một miếng ngọc chứa hồn cho nên mới thu hút nhiều hồn ma vất vưởng đến bám vào người huynh ấy như vậy, Nguyên Bảo không nói bậy đâu..."
Mùi hồ ly tinh kia nồng nặc đến mức nàng suýt nữa thì ngất xỉu... Gọi là hồ ly tinh cũng đâu có sai?
Tiểu Nguyên Bảo tỏ vẻ vô tội.