Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Thuyết Conan

Chương 9: Mối nhục

« Chương Trước
Kim đồng hồ trên tường chỉ còn ba phút nữa sẽ cán đích 12 giờ. Mắt của các cảnh sát đứng gác sáu cửa ra vào cũng liếc đồng hồ không ngừng. Thanh tra Tamagawa nhắc nhở:

- Còn ba phút nữa thôi, không được chủ quan!

- Rõ! Tất cả đồng thanh.

Đám học sinh trong hội trường nín thở nhìn kim giây của đồng hồ đều đặn nhích. Chúng càng ngày càng đứng sát vào và nắm tay nhau thật chặt. Shinichi thấy Ran nãy giờ cứ ngó quanh bèn hỏi:

- Ran, cậu sao thế?

Ran không trả lời.

- Cậu đừng lo, tớ không để chuyện gì xảy ra đâu.

- Ừ... Nhưng tớ lo quá, không biết Sonoko giờ thế nào...

- Giờ chúng ta phải tập trung ngăn vụ án thứ ba đã. Sau đó tớ sẽ tìm cách cứu Sonoko ngay.

- Ừ. - Ran gật đầu.

Trong lúc hai người nói chuyện, kim giây vẫn không ngừng di chuyển.

Trên sảnh, ông Kogoro đứng trước cầu thang cuốn dẫn xuống hội trường, mắt nhìn chằm chằm đồng hồ trên tay.

- Còn hai phút nữa thôi. Nào, Kẻ bắt cóc, ngươi có giỏi thì xuất hiện đi. Thám tử lừng danh Mori Kogoro này quyết bắt ngươi tại trận! - Ông liếc nhìn cầu thang.

Ông Azuma, anh Minamida và cô Nishida cũng chăm chú nhìn thang cuốn, nhưng họ bỗng nghe tiếng điện thoại rung bần bật. Ông Azuma rút điện thoại ra, cáu kỉnh:

- Hừm, đúng lúc quan trọng thì...! A! Tôi nhớ rồi. Tôi xin lỗi. Vâng, tôi sẽ tới ngay.

Nét mặt ông Azuma thay đổi khi nghe điện thoại. Ông liên tục xin lỗi rồi mới cúp máy.

- Minamida, hôm nay chúng ta có hẹn với ông Kaieda đấy!

- A! - Anh Minamida nhớ ra.

- Chúng tôi có việc nên xin phép trước... - Hai người cúi đầu chào rồi chạy đi.

- Hừm, hai người này coi công việc quan trọng hơn mạng người kia à? Cô có thấy quá đáng không? - Ông Kogoro bực bội nói với cô Nishida, nhưng cô chỉ lơ đãng gật đầu: "Vâng", mắt vẫn nhìn chằm chằm thang cuốn kéo xuống hầm với vẻ lo lắng.

Chỉ còn năm giây nữa là đồng hồ điểm đúng 12 giờ. Các thầy cô và học sinh đều căng thẳng tột độ. Ran vô thức nắm lấy tay Shinichi đứng cạnh mình, nhưng cậu thì đang nhìn chằm chằm cánh cửa có chữ "Phòng nghỉ". Kim giây nhích một, hai lần, rồi cuối cùng chỉ đúng 12 giờ trưa. Sự căng thẳng đã lên đến đỉnh điểm.

Đèn vụt tắt.

Trong bóng tối, học sinh bắt đầu hoảng loạn. Shinichi quát to:

- Không sao đâu mà! Các cậu bình tĩnh lại đi!

- Sao tự nhiên đèn lại tắt hả? - Thanh tra Tamagawa giận dữ.

- Không rõ nguyên nhân vì sao... - Tiếng một người đàn ông có lẽ là cảnh sát vang lên trong bóng tối vẻ xin lỗi.

- Mau sửa điện đi!

- Rõ! Đội dưới hầm đây. Chúng tôi bị mất điện. Mau cho người sửa!

Viên cảnh sát vừa dứt lời thì có tiếng súng:

- Pằng!

- Ối! - Có tiếng hét của nữ sinh. Tất cả hội trường rơi vào cảnh hỗn loạn.

- Bình tĩnh đi! Không ai được di chuyển! - Thanh tra Tamagawa nói to, nhưng đám học sinh nghe thấy tiếng súng thì không còn suy nghĩ tỉnh táo được nữa, đang thi nhau chạy về phía ánh sáng phát ra từ biển báo lối thoát hiểm.

Ông Kogoro và cô Nishida đứng trên sảnh tầng một cũng nghe thấy tiếng súng và tiếng hét của học sinh, nhưng không nhìn thấy gì vì ánh sáng dưới hầm đã phụt tắt.

- Có chuyện gì thế?

- Thang cuốn ngừng hoạt động rồi.

Hai người họ nhìn nhau. Năm, sáu viên cảnh sát lướt qua họ, chạy xuống cầu thang cuốn đã dừng lại. Một viên cảnh sát ở sảnh nói to: "Tất cả xuống hầm mau". Nghe mệnh lệnh, các nữ cảnh sát cũng tập trung lại, nối đuôi nhau xuống cầu thang.

Trong hội trường, cảnh náo loạn vẫn tiếp tục. Viên cảnh sát đứng gác ở cửa thoát hiểm bị đám học sinh xô đẩy, hét lên:

- Thanh tra Tamagawa, chúng ta phải mở cửa thoát hiểm thôi, xô đẩy thế này nguy hiểm lắm!

- Không được, chắc chắn đó là điều hung thủ muốn. Cứ đóng cửa nguyên như vậy đi, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!

Nghe rõ sếp mình nói gì, nhưng viên cảnh sát kia kêu lên yếu ớt:

- Nhưng tôi không thể chịu được nữa...

Khi đó, đèn trong hội trường bỗng bật sáng. Thấy vậy, đám học sinh đang đổ xô về phía cửa thoát hiểm cũng đứng lại.

- May quá! - Viên cảnh sát suýt bị đám học sinh đè bẹp kêu lên.

- Có điện rồi! Đề nghị các thầy cô phụ trách kiểm tra lại các em học sinh ngay lập tức!

Nghe lệnh của thanh tra, các thầy cô quay sang đếm số học sinh. Đám học sinh cũng dáo dác tìm bạn mình và ôm chầm lấy nhau, vui mừng vì thoát khỏi nguy hiểm.

- Mọi người đều có vẻ ổn... - Shinichi nhìn quanh, trước mắt thở phào nhẹ nhõm vì không người nào bị thương sau tiếng súng. - Ủa?

Shinichi phát hiện ra tro của pháo giấy trên sàn. Thanh tra Tamagawa cũng đã nhìn thấy. Ông cúi xuống lấy ít tro, nói:

- Đúng như ta đoán, hung thủ đã dùng pháo để giả làm tiếng súng. Thảo nào mùi khang khác...

Lúc này Shinichi mới nhận ra Ran không còn ở cạnh mình. Cậu vội nhìn quanh, nhưng không thấy cô đâu.

- Ran ơi, cậu đâu rồi? - Shinichi gọi to. Không thấy Ran trả lời, mặt cậu dần tái xanh. Cậu quay ra thầy Kitajima, nói gay gắt. - Thầy có thấy Ran đâu không?

- Thầy không biết... Thầy đứng với em này. Đúng không, Tachibana? - Thầy hỏi Tachibana Maiko đứng bên trái mình.

- Đúng rồi. Từ trước khi mất điện, tớ đã bám lấy tay thầy vì sợ rồi. - Tachibana vẫn còn bám lấy thầy bằng cả hai tay, gương mặt xanh xao.

- Tớ cũng sợ quá! - Ngoài Tachibana còn có vài nữ sinh khác cũng bám chặt lấy tay thầy Kitajima.

Nghe nói vậy, Shinichi cúi đầu suy nghĩ. Bỗng cậu nhìn thấy chiếc máy ảnh rơi trên sàn. Trên máy có dán bức ảnh nhỏ xíu chụp Shinichi và Ran từ trước đó khá lâu.

Thanh tra Tamagawa nhận thấy Shinichi có thái độ khác thường bèn hỏi:

- Kudo, cậu sao thế?

- Cháu không thấy Mori Ran lớp 11B đâu.

- Cái gì?! - Ông thanh tra biến sắc. - Không thể thế được. Tất cả học sinh đều có mặt trong hội trường mà! Nghe rõ đây, tất cả lập tức đi tìm em Mori Ran lớp 11B cho tôi!

- Rõ! - Đám cảnh sát đáp lại mệnh lệnh, rồi bắt đầu gọi tên Ran.

Shinichi bắt đầu kiểm tra cửa hội trường. "Cửa vẫn khóa..." - cậu thầm nghĩ, tay vặn mạnh nắm đấm cửa.

Lần lượt kiểm tra từng cửa, Shinichi tức giận: "Hừm, tất cả các cửa vẫn khóa nguyên! Không thể thế được!". Cậu chạy tới cánh cửa phòng nghỉ cho diễn viên:

- Chết tiệt! Cửa này cũng khóa!

Giờ thì Shinichi chắc chắn Ran đã bị đưa ra ngoài phòng. Cậu nhìn cánh cửa chính, quyết chạy ra ngoài. Cạnh cửa có một viên cảnh sát đứng gác, nhưng Shinichi không hề nao núng, chạy thẳng một mạch tới cửa, tay vặn nắm đấm. Viên cảnh sát ngăn lại: "Khoan đã", nhưng cậu đã mở cửa, chạy thẳng ra ngoài.

Khi Shinichi ra ngoài thì rất đông cảnh sát đã tập trung lại. Tất cả bọn họ quay ra nhìn khi thấy Shinichi ở trong hội trường ra, nhưng cậu nhìn lại họ và chen qua đám đông để lên thang cuốn. Đám cảnh sát ngạc nhiên trong chốc lát, nhưng nhanh chóng đuổi theo Shinichi, miệng kêu:

- Đứng lại!

- Shinichi, có chuyện gì hả! - Thấy Shinichi chạy từ dưới hầm lên, ông Kogoro ngạc nhiên. Nhưng Shinichi không trả lời mà chạy vụt qua ông thám tử ra giữa sảnh khách sạn, mắt láo liên.

- Ran! - Cậu gọi tên Ran thật to, nhưng không ai trả lời, chỉ có khách khứa xung quanh giật mình nhìn cậu chằm chằm.

- Có chuyện gì thế? - Ông Kogoro đặt cả hai tay lên vai Shinichi, lắc mạnh. Cô Nishida đứng cạnh trông có vẻ sửng sốt khi thấy ông thám tử mất bình tĩnh.

- Cháu xin lỗi... Ran bị bắt rồi... - Shinichi nói nhỏ.

- Cái gì...- Ông Kogoro đông cứng lại. - Mày...!

Cùng với tiếng hét, tay phải ông thám tử nắm lại, đấm thẳng vào mặt Shinichi. Cả thân người cậu bay lên rồi rơi phịch xuống mặt đất. Thấy hành động của ông Kogoro như vậy, đám cảnh sát đuổi theo Shinichi vội vàng giữ chặt lấy ông thám tử từ sau lưng.

- Tao đã bảo mày phải bảo vệ con bé cơ mà! - Mắt ông Kogoro ngấn lệ.

Shinichi nằm trên sàn, không biết phải trả lời ra sao.

- Tao đã bảo... - Tiếng ông thám tử nhỏ xíu. Ông ngồi phịch xuống đất. - Ran...

Ông Kogoro mắt đờ ra, gọi tên Ran liên tục. Shinichi cảm nhận được rõ cú sốc của ông thám tử. Cậu tự trách bản thân sao mà vô dụng, không làm tròn lời hứa của ông. Đúng lúc đó thì điện thoại của Shinichi rung. Màn hình thông báo số điện thoại ở đầu bên kia bị ẩn. Shinichi bấm mạnh nút trả lời, quát lớn:

- Sao mày dám bắt Ran hả!

Trái ngược với thái độ mất bình tĩnh của Shinichi, giọng nói đã bị bóp méo ở bên kia đầu dây chỉ cười:

- Vậy là ta lại thắng. Cậu có cả cảnh sát giúp đỡ mà vẫn không bảo vệ được bạn bè mình. Trò chơi một chiều như thế này, ta cũng chán chơi lắm rồi. Ta đã đặt bom ở chỗ hai con bé bị bắt cóc...

- Cái gì?!

- Vào đúng nửa đêm bom sẽ nổ. Chà, để xem cậu có tìm ra nó không? - Nói những gì cần nói xong, Kẻ bắt cóc cúp máy cũng đột ngột như lần trước.

- Ai gọi điện vậy? - Thanh tra Tamagawa từ dưới hầm chạy lên, vừa thở hổn hển vừa hỏi.

- Kẻ bắt cóc.

- Cái gì! - Cùng với thanh tra, ông Kogoro ngồi trên sàn nhà cũng kêu lên.

- Hắn nói đã đặt bom ở chỗ nhốt con tin. Đúng giữa đêm bom sẽ nổ... - Shinichi nói với vẻ kiệt sức.

- Được rồi. Việc điều tra kể từ bây giờ sẽ do cảnh sát thực hiện. Bọn ta đã đoán được hung thủ rồi.

Nói rồi thanh tra Tamagawa lườm Shinichi một cái và quay lại chỗ đám cảnh sát tập trung trong sảnh.

- Shinichi, có phải cảnh sát đã đoán được hung thủ thật không?

- Không, cháu nghĩ họ đang đi sai hướng... Với lại, vụ Tachibana Maiko biến mất và vụ bắt cóc Sonoko và Ran để lại cho cháu ấn tượng hoàn toàn khác nhau.

- Nghĩa là sao? - Ông Kogoro không hiểu.

- Cháu nghĩ vụ đầu tiên chỉ để chọc tức cháu, nhưng hai vụ bắt cóc tiếp theo mới là tội ác thật sự.

- Tội ác thật sự ư... - Ông Kogoro toát mồ hôi.

- Cháu sẽ kiểm tra hội trường một lần nữa.

Nói rồi Shinichi vội vã chạy ra thang cuốn. Ông Kogoro cũng vội vàng đuổi theo:

- Đợi ta với...

Hội trường không còn một bóng giáo viên hay học sinh nào. Từ hội trường đi ra có ngay bốn thang máy, nên tất cả đã dùng nó để về phòng riêng. Trong hội trường chỉ còn một cảnh sát, vì những người còn lại đã được huy động vào đội điều tra của Tamagawa. Shinichi định mở cửa vào hội trường thì bị viên cảnh sát nắm tay ngăn lại:

- Cậu định làm gì thế?

- Cháu làm rơi mất kính áp tròng trong này...

- Hừm...- Tay cảnh sát suy nghĩ một lúc, nhưng cuối cùng cũng hất cằm về phía hội trường, đồng ý cho cậu vào trong:

- Tôi là giáo viên của em này... - Ông Kogoro toe toét cười. Viên cảnh sát lại hất cằm.

Shinichi nhìn quanh hội trường. Ông Kogoro định kiểm tra mọi ngóc ngách nên tiến vào sâu trong phòng và kiểm tra nắm đấm cửa phòng nghỉ. Vừa lạch cạch kiểm tra, ông vừa nói:

- Shinichi...

- Dạ?

- Ta xin lỗi về việc lúc nãy. Ta có hơi mạnh tay... - Ông Kogoro nói trong khi vẫn quay lưng về phía Shinichi.

- Không sao đâu ạ. Cháu cũng giận bản thân đến mức muốn tự đấm mình ấy chứ. - Shinichi cũng vừa kiểm tra nắm đấm cửa vừa trả lời.

Nghe câu đó, ông Kogoro phì cười.

- Nhưng ta không hiểu tên bắt cóc có thủ thuật gì mà làm hết người này đến người kia biến mất dễ dàng thế? Cứ như thể hắn là một ảo thuật gia...

- Ảo thuật gia... - Shinichi lẩm bẩm.

- Ủa? - Ông Kogoro phát hiện ra điều gì đó.

- Gì thế ạ? - Shinichi lại gần.

- Nhìn xem. Trên ổ khóa có dính vết sơn đỏ lạ lắm.

Shinichi nhìn vào lỗ khóa, thì thấy đúng là quanh lỗ có vết sơn đỏ lờ mờ.

- Lúc nãy cháu kiểm tra nhưng có thấy vết mực đỏ nào đâu... - Shinichi nhớ lại.

- Liệu có phải ai đó đã chạm vào đây trong lúc hoảng loạn không?

- Cũng có thể...

Shinichi gật đầu. Ông Kogoro thấy Shinichi đồng tình thì có vẻ không quan tâm đến ổ khóa nữa, mà bắt đầu gõ cộc cộc lên tường hội trường. Nhưng Shinichi vẫn còn nhìn chằm chằm ổ khóa. Ông Kogoro thấy cậu đứng im bèn hỏi:

- Chú mày có đoán được hung thủ không?

- Thế bác đoán được rồi ạ?

- Dĩ nhiên rồi. - Ông Kogoro gật đầu tự mãn. - Ta nghĩ cái tay tên Azuma lái thuyền chính là thủ phạm.

- Tại sao ạ? Khi Sonoko biến mất thì chú ấy đang ở trong buồng lái cơ mà. - Shinichi nhìn ông thám tử.

- Thuyền bây giờ thể nào chả có hệ thống tự động. Hắn ta có thể bật chế độ tự lái để tạo ra bằng chứng ngoại phạm. Với lại hắn ta quản lý con thuyền to đùng đó, thiếu gì lúc để tạo ra chỗ bí mật để giấu con tin.

- Cũng có lý... Thế còn vụ của Ran thì sao ạ?

- Chỉ cần bắt được Azuma rồi hỏi hắn là xong. Với lại, vào lúc gần giữa trưa ta có gặp tay Azuma cùng với một cậu tên là Minamida, cả cô Nishida vô cùng xinh đẹp nữa. Nhưng vài phút trước giữa trưa, Azuma và Minamida đã kiếm cớ bỏ đi.

- Bác nghĩ anh Minamida cũng là đồng phạm ạ?

- Tất nhiên rồi.

Shinichi khoanh tay, im lặng.

- Mày còn nghĩ gì nữa. Nếu muốn nghĩ thì cứ ở đây nghĩ một mình đi. Ta sẽ đi tóm cổ hai tên kia để hỏi cho bằng được chỗ chúng giấu Ran và Sonoko!

Nói xong ông Kogoro ra khỏi hội trường. Ông chạy thẳng tới quầy bán đồ lặn của ông Azuma dưới tầng một khách sạn. Shinichi biết suy luận của ông Kogoro còn nhiều sai sót, nhưng cậu có nhiều điều muốn hỏi ông Azuma nên cũng vội chạy theo ông thám tử.

Khi Shinichi tới nơi, thì ông Kogoro đang đập mạnh cửa kính của quầy đồ lặn. Trên cửa có tấm biển nhỏ ghi chữ "Close", còn bên trong cửa hàng đèn đã tắt hết.

- Bác ơi, không có ai trong đó đâu.

- Ờ, có vẻ vậy. Ta ra quầy lễ tân hỏi địa chỉ nhà của Azuma và thuê xe ô tô đây. Chú mày đứng trước cửa khách sạn đứng đợi đi.

Ông Kogoro quay người chạy ra quầy tiếp tân.

Shinichi đứng chờ trước cửa khách sạn được năm phút thì thấy ông Kogoro lái chiếc xe thể thao màu đỏ chói lọi tới.

- Lên đi.

Nghe ông thám tử nói, Shinichi hơi ngập ngừng, nhưng rồi nghiêm mặt lại, lên ghế ngồi cạnh tay lái.

- Bác không thuê được xe nào ít nổi bật hơn ạ?

- Dốt quá, xe này chạy mới nhanh. Bám chắc vào đấy!

Ông Kogoro nhấn bàn đạp. Bánh xe sau quay tới tốc độ chóng mặt, và chiếc xe thể thao nhảy chồm ra đường, luồn lách qua những chiếc ô tô khác đang ngoan ngoãn chạy theo tốc độ quy định. Shinichi ngồi cạnh, ngạc nhiên thấy ông Kogoro đi ẩu hơn hẳn ngày thường. Trong đầu ông giờ chỉ nghĩ đến Ran, nên không còn để ý đến việc gì khác.

Chỉ mười phút sau chiếc xe đã đỗ phịch trước nhà ông Azuma. Ngôi nhà có hai tầng, đứng trơ trọi gần bờ biển. Trên cây sào phơi quần áo cạnh cửa có hai bộ đồ lặn, trước cửa có hai bình dưỡng khí.

- Nơi hoang vu thế này, thì con tin có kêu la đến mấy cũng chẳng có ai nghe thấy.

Ông Kogoro chau mày. Shinichi ngầm đồng ý. Hai bác cháu xuống xe, vừa cẩn thận nhìn quanh vừa đi theo con đường trải sỏi trắng dẫn đến cửa ra vào. Ông thám tử bấm chuông: "Pính poong!".

Đợi mãi không thấy ai ra, ông Kogoro vặn nắm đấm. Cánh cửa kẽo kẹt mở ra.

- Vào thôi...

Shinichi gật đầu. Ông Kogoro hít vào một hơi dài, rồi bước vào nhà một cách quyết tâm.

- Ối!

Vừa vào trong, ông thám tử đã hét lên. Căn nhà có một sợi dây thừng dày thòng xuống, đầu dây treo xác ông Azuma.

- Hắn ta sợ bị bắt nên đã tự sát rồi! - Ông Kogoro nhìn cái xác mặc chiếc áo polo và chiếc quần cộc.

- Ran! Sonoko! - Shinichi gọi tên hai người và chạy lên tầng. - Bác tìm dưới tầng một nhé!

Ông thám tử gật đầu và chạy vào sâu trong nhà. Shinichi lần lượt tìm dưới gầm giường và trong tủ áo của ba căn phòng trên tầng hai, nhưng không thấy hai cô bạn đâu.

- Có thấy gì không? - Có tiếng ông Kogoro vọng lên từ dưới tầng.

- Cháu không thấy gì. - Shinichi chạy xuống, lắc đầu.

- Ta đã tìm bếp và cả nhà vệ sinh, nhưng không thấy hai đứa. Hắn giấu con tin ở đâu cơ chứ! - Ông Kogoro có vẻ hốt hoảng.

Shinichi bắt đầu kiểm tra xác ông Azuma.

- Lạ nhỉ...

Shinichi nhìn lên trên, nghiêng đầu nghĩ ngợi. Sau đó cậu mang chiếc ghế trong sảnh ra, kê dưới cái xác và trèo lên xem xét sợi dây thừng quanh cổ cái xác.

- Bác ơi, chú Azuma không tự sát đâu. - Shinichi nhìn xuống từ trên ghế.

- Cái gì?

- Bác nhìn này. - Shinichi chỉ cổ nạn nhân. Cổ áo bị kẹt vào trong dây thừng.

- Dây thắt cả vào cổ áo thì đâu phải bằng chứng gì chứ! - Ông Kogoro chán nản.

- Cháu từng tới hiện trường vài vụ tự sát, và thấy một điều kỳ lạ là những người phụ nữ khi treo cổ tự tử không bao giờ để tóc vướng vào dây thừng.

- Nghĩa là thế nào?

- Chắc hẳn họ thấy khó chịu khi tóc bị vướng vào dây nên đã vô thức kéo tóc ra. Nam giới cũng thế thôi, nếu thấy cổ áo bị vướng, chắc họ cũng sẽ tự động chỉnh lại dây thừng.

- Cũng có lý. Nhưng biết đâu hắn ta sợ bị bắt nên vội vàng treo cổ tự vẫn mà không để ý đến cổ áo thì sao?

- Không, việc treo cổ tự tử gần như là một nghi lễ quan trọng đối với những kẻ muốn chết. Dù có vội vàng như thế nào, người ta cũng để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt. Với lại, trong tay chú Azuma không có bằng chứng cho thấy sự vội vã. - Shinichi nhìn tay nạn nhân.

- Chú mày nói đến bằng chứng gì?

Ông Kogoro vừa hỏi thì bên ngoài nhà có tiếng xe cảnh sát. Shinichi thấy vậy bèn nhanh nhẹn xuống đất và kê ghế lại vị trí cũ. Cậu vừa làm xong thì cửa bật mở, một tốp cảnh sát do thanh tra Tamagawa dẫn đầu kéo vào phòng.

- Khỉ thật, lại nữa! - Thanh tra Tamagawa nhìn cái xác, vẻ tức tối.

- Lại nữa là sao? - Ông Kogoro ngạc nhiên.

- Cảnh sát chúng tôi cho rằng Minamida là hung thủ nên đã tới nhà riêng, thì thấy cậu ta đã treo cổ tự sát hệt như thế này.

- Cái gì! - Ông Kogoro và Shinichi đều kinh ngạc.

- Thế con gái tôi và Suzuki Sonoko...

- Chúng tôi không thấy hai cô bé đâu cả, nên mới tới đây tìm... - Thanh tra Tamagawa cúi đầu.

- Tôi đã tìm khắp nhà này rồi, chẳng thấy gì cả.

- Vậy à...

- Vậy à cái gì chứ! Giờ hai con bé sẽ ra sao hả! Hung thủ đã cài bom ở chỗ nhốt hai đứa rồi! - Ông Kogoro túm cổ thanh tra Tamagawa.

- Dù có phải hy sinh tính mạng chúng tôi cũng sẽ tìm ra hai con tin. Nhưng ông và cậu đây là người ngoài, không thể tự tiện đi vào hiện trường vụ án như thế này được.

- Ran là con gái duy nhất của tôi. Tôi đi vào đây thì sao hả! - Ông Kogoro vẫn túm cổ áo thanh tra Tamagawa, đẩy ông ta vào tường.

Shinichi nắm lấy vai ông thám tử, can ngăn:

- Bác đừng thế.

- Mày đừng có ngăn ta.

- Bác có làm gì chú ấy thì cũng đâu giúp ích được việc tìm ra Ran và Sonoko đâu.

Nghe Shinichi nói, ông Kogoro bình tĩnh lại, thả thanh tra Tamagawa ra. Ông thanh tra chỉnh lại cổ áo, quay ra đám nhân viên:

- Tiến hành kiểm tra hiện trường. Đưa hai người này ra ngoài mau.

Đám cảnh sát nắm lấy tay ông Kogoro và Shinichi nhưng cả hai cùng giẫy ra, lườm thanh tra Tamagawa.

- Vì sao cảnh sát các chú lại nghi ngờ anh Minamida?

- Dấu chân trong phòng em Suzuki Sonoko trên thuyền trùng khớp với bộ đồ lặn của cậu Minamida.

- Cháu cũng đoán thế. Nhưng nếu kiểm tra lại đế của đôi giày lặn đó, chú sẽ thấy ngay anh Minamida không phải là hung thủ.

- Hừm, đừng có lằng nhằng.

Thanh tra Tamagawa ngắt lời Shinichi và hất hàm về phía cửa ra vào. Hai bác cháu Shinichi bị cảnh sát lôi ra ngoài nhà.

- Bực mình quá đi mất! - Ông Kogoro tức tối mở cửa chiếc xe thể thao đỏ chóe.

- Bác ơi, cháu muốn bác chở đến một chỗ này...- Shinichi lên xe.

- Nếu để cứu Ran thì xuống địa ngục ta cũng đi. - Shinichi vừa lên thì chiếc xe lập tức xoay bánh, chạy thẳng ra đường.

Từ trong căn nhà, thanh tra Tamagawa nhìn theo chiếc xe đang đi khỏi, nói một mình:

- Kiểm tra lại đôi giày lặn...

Chiếc xe thể thao phóng vèo vèo trên đường. Mặt trời đã bắt đầu lặn ở phía Tây.

- Chú mày nhờ ta chở đến đầu cây cầu của khách sạn để làm gì? Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu. - Ông Kogoro vừa lái xe vừa hỏi.

- Cháu muốn kiểm tra con thuyền một lần nữa. Người ta chẳng nói cẩn tắc vô áy náy còn gì ạ. Chắc chắn cháu sẽ tìm ra thêm đầu mối của hung thủ.

- Được rồi. Ta sẽ đi khám nghiệm căn nhà của Minamida. Cảnh sát nói không thấy Ran và Sonoko, nhưng ta không tin lời tay thanh tra đó được.

Chiếc xe rẽ phải và hướng về phía cây cầu. Shinichi cố gắng hết sức suy luận cách gây án của tên bắt cóc.

Trên bầu trời, một chú hải âu lạc đàn bay vòng vòng tạo thành một hình tròn nhỏ trong không trung. Trong cảng có nhiều con thuyền đã cũ, giờ bám đầy gỉ sắt. Vài năm trước, người ta cho xây cảng biển mới hiện đại cách nơi này khoảng 3km, nên giờ ngay cả ngư dân cũng quên mất sự tồn tại của cảng biển cũ này. Càng không có người nào nhớ tới nhà kho bằng gạch gần nơi neo tàu. Đồ đạc trong kho đã bị bỏ không gần mười năm. Để không bị những kẻ thang thang trong vùng vào nhà kho, người chủ đã cho bịt hết cửa sổ bằng ván, và cài một sợi xích lớn ngang cánh cửa ra vào bằng kim loại.

Bên trong nhà kho gần như tối om, chỉ có một tia sáng nhỏ rọi xuống từ trần nhà. Ran ngồi ngay dưới quầng sáng đó, ra sức tìm cách tháo sợi dây đang trói tay mình ở sau lưng. Cô cựa quậy tay để nới lỏng dây, nhưng sợi dây thừng siết chặt vào làm da Ran đỏ và sưng tấy. Ran đã định buông xuôi nhiều lần, nhưng nghĩ đến việc Shinichi không bao giờ bỏ cuộc, cô lại tiếp tục cố gắng. Ran cựa quậy hai tay đến lần thứ một trăm, hay có lẽ là lần thứ một nghìn. Cuối cùng thì cô cũng cảm thấy sợi dây lỏng đi được một chút. Ran nghĩ thầm: "Sắp được rồi...", và dùng hết sức lực còn lại, vặn vẹo đôi tay. Sợi dây rơi ra.

Ran khẽ chúc mừng mình. Cô bóc miếng băng dính bịt miệng ra, và tháo sợi dây thừng trói chân mình. Sợi dây dưới chân bị buộc chặt hơn, nhưng cuối cùng Ran cũng tháo được và đứng dậy, chạy lại chỗ Sonoko đang nằm cách mình khoảng 5 mét. Sonoko ú ớ kêu qua tấm băng dính bịt miệng.

- Tớ tháo cho cậu ngay đây. - Ran vội giải thoát cho bạn.

- Phù, tớ cứ tưởng mình chết đến nơi rồi. - Sonoko hít vào một hơi dài và tự tháo dây trói chân.

- Sonoko, bọn mình phải chạy trước khi có người đến thôi.

- Ừ, cửa ra vào kia kìa.

Sonoko đứng dậy, chỉ cánh cửa sắt. Cả hai chạy lại đó, ra sức mở cửa. Nhưng dù Ran và Sonoko đã rất cố gắng, cửa vẫn không hề nhúc nhích. Sonoko là người kêu lên trước:

- Không được đâu!

- Cậu đừng bỏ cuộc! - Ran động viên bạn, và một mình tiếp tục đẩy cửa.

Cánh cửa vẫn im lìm. Cuối cùng Ran kiệt sức, ngồi bệt xuống. Cô bực bội, mắt ngân ngấn nước. Đột nhiên Sonoko hét to:

- Cứu tôi với!

Ran thấy vậy cũng đứng dậy kêu cứu cùng bạn. Cả hai gọi đi gọi lại bao nhiêu lần, nhưng chỉ có tiếng vọng lại từ bức tường nhà kho, chứ không nghe thấy ai trả lời từ bên ngoài. Hai cô lại ngồi xuống.

- Chúng mình sẽ ra sao đây...? - Sonoko khẽ hỏi, mắt nhìn bạn.

- Không sao đâu, chắc chắn Shinichi sẽ tìm ra bọn mình.

- Shinichi ấy à... Tớ ghen tị với cậu quá.

- Sao cơ?

- Ran và Shinichi lúc nào cũng cãi nhau, nhưng những lúc như thế này lại có thể tin tưởng nhau hết lòng.

Sonoko nhìn Ran cười. Nhưng gương mặt tươi cười đó bỗng tái đi vì sợ.

- Cậu sao thế?

- Cái kia...! - Sonoko chỉ vào giữa nhà kho. Ở đó có một chiếc hộp với các cạnh dài khoảng 20cm. Trên hộp, một chấm đỏ đang nhấp nháy.

Ran và Sonoko nhìn nhau rồi cùng rón rén lại gần hộp.

- Ran ơi, đây có phải là bom không nhỉ?

- Hình như thế.

Mặt trên chiếc hộp có bảng điện tử với những con số đang đếm ngược.

- Bọn mình sẽ chết ở đây sao? - Sonoko chực khóc òa lên.

- Vẫn còn kha khá thời gian mà. - Ran nhìn bảng điện tử, cố gắng tỏ ra tự tin.

- Tớ không muốn đợi nữa đâu! - Sonoko cầm chiếc hộp lên.

- Không được! - Ran hét.

Sonoko dừng lại, hai tay giữ nguyên chiếc hộp kim loại trên đầu.

- Sonoko, cậu để nó lại chỗ cũ đi, từ từ thôi... - Ran khẽ nói.

Sonoko đặt nhẹ nhàng chiếc hộp xuống đất. Ran thở phào.

- Cậu thật là... Nếu cái hộp phát nổ khi bị dịch chuyển thì bọn mình đã tan xác rồi!

- Nhưng nó có nổ đâu. - Sonoko dỗi.

- Sonoko... - Ran lườm bạn. Sonoko bỗng bật khóc. - Cậu sao thế?

- Nếu chết, tớ muốn chết khi đã yêu ai đó rồi cơ...

- Cậu nói linh tinh gì thế. Cậu sẽ có cơ hội yêu nhiều người mà. Đừng bỏ cuộc.

- Làm gì còn cách nào nữa. - Sonoko nhìn đồng hồ đếm ngược.

- Tớ sẽ đưa cậu ra khỏi chỗ này.

Ran tiến lại gần tường, gõ thử lên những viên gạch.

- Ran làm gì thế?

- Tớ tìm xem có chỗ nào gạch sắp vỡ không.

Ran gõ hết viên này đến viên kia một cách cẩn thận như bác sĩ đang chuẩn bệnh. Khoảng hai mươi phút sau, cô nói:

- Chỗ giữa tường có vẻ dễ vỡ.

Nói rồi Ran ra trước vị trí chính giữa bức tường, đứng vào tư thế của Karate. Cô hít vào một hơi dài rồi hét to:

- Ya!

Ran đá vào tường. Viên gạch kêu cộp một tiếng, nứt ra một ít. Ran vẫn tiếp tục vừa kêu vừa đá. Vết nứt trên gạch ngày càng to.

- Một chút nữa thôi.

Ran đứng thẳng lại, lấy đà, đá mạnh hơn. Vết nứt dài ra, nhưng trên giầy Ran xuất hiện vết máu lan rộng.

- Ran, cậu chảy máu rồi kìa! - Sonoko hét lên.

- Không sao đâu. - Ran nói rồi lại tiếp tục tung đòn.

- Nếu bị thương nặng, có thể cậu sẽ không bao giờ thi đấu được nữa... - Sonoko khóc.

- Học Karate mà không dùng vào những lúc như thế này, thì học làm gì chứ? - Ran nói rồi lại đá vào tường.

Mạnh miệng như vậy, nhưng trán Ran thoát mồ hôi, mặt nhăn lại vì đau. Cô nghĩ thầm: "Nếu là Shinichi, chắc chắn cậu ấy sẽ cố gắng đến cùng..." - Ran! - Sonoko hét to.

Viên gạch rơi ra ngoài, tạo thành một lỗ nhỏ trên tường. Ran tiếp tục đá vào những chỗ xung quanh lỗ hổng đó, làm gạch thi nhau rơi xuống.

- Ran ơi, một chút nữa là được rồi! - Sonoko vỗ tay cổ vũ.

- A... - Ran bỗng sựng lại.

- Ran! - Sonoko lại gần.

- Tớ có cảm giác như bị rạn xương...

Sonoko ôm lấy bạn. Ran cười yếu ớt.

- Cậu đừng cố nữa.

Sonoko ngăn cản, nhưng Ran đẩy tay bạn ra, đứng dậy.

- Hây ya!

Lần này, Ran lấy tay đấm mạnh, dùng hết sức lực còn lại phá bức tường.

Cùng với tiếng "Rầm!", bức tường gạch vỡ tan, tạo thành một lỗ hổng đủ để một người chui qua. Nhưng bức tường vừa vỡ cũng là lúc Ran ngã bịch xuống đất.

- Cậu có sao không?!

- Đừng lo cho tớ. Cậu ra ngoài đi.

- Ran phải chạy cùng tớ!

- Chân tớ đau lắm. Cậu gọi ai đến giúp đi...

Sonoko cởi giầy Ran ra, thấy chân bạn sưng vù.

- Cậu bị thương nặng quá... Đợi tớ ở đây nhé...

Sonoko đứng dậy, chui đầu qua lỗ trên tường, cố gắng đẩy phần thân dưới sang. Cuối cùng Sonoko cũng chui được hẳn ra ngoài.

- Phù, thoát rồi! - Sonoko vươn vai. - Ran, tớ gọi Shinichi đến ngay đây!

Nói rồi Sonoko chạy một mạch về phía đường. Nhưng chưa được mấy bước thì có một bóng đen chồm ra từ chỗ nấp cạnh nhà kho, đấm mạnh vào bụng Sonoko.

- Hự...

Sonoko ôm bụng, ngã xuống đất. Vừa ngất đi cô vừa nói: "Tớ xin lỗi...". Bóng đen kia trói tay chân Sonoko lại, ném cô bé vào thùng xe tải đỗ gần nhà kho. Hắn leo lên xe và lái chiếc xe lại gần tường, che lấp lỗ hổng mà Ran đã cố hết sức tạo ra.

Thấy vậy, Ran tuyệt vọng gọi tên Shinichi, rồi ngất đi.
« Chương Trước