Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ)

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Trình Dục bị tiếng đồng hồ đánh thức, Chu Hoành Viễn đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trước bàn ăn, nhác thấy Trình Dục tỉnh lại, mặt nó liền hiện lên một vẻ xấu hổ.

Trình Dục im lặng thở dài, không nói gì.

Đứa nhỏ này vừa kiêu ngạo vừa nhạy cảm, Trình Dục cũng không phải không biết, cần gì mới sáng sớm phải truy hỏi đến cùng làm cho thằng bé cả ngày lo sợ bất an chứ?

Chứng sợ sấm sét này có muốn chữa cũng không phải bây giờ. Điều này Trình Dục hiểu rất rõ.

Vậy nên, Trình Dục vẫn đi đến bên cạnh Chu Hoành Viễn như thường lệ, vụng về học theo bộ dáng của mấy phụ huynh khác, vỗ vỗ bả vai Chu Hoành Viễn, nói, "Con dậy sớm vậy? Sao không ngủ nhiều một chút?"

Chu Hoành Viễn cứ há miệng ra rồi lại khép miệng lại, trong lòng nó có ngàn vạn suy tư, nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng. Nếu Trình Dục không đề cập tới, nó càng không cần phải nói ra. Chú cháu bọn họ ở chung hơn hai tháng rồi, điểm ăn ý này ít nhất vẫn phải có.

Đến bây giờ, Trình Dục đã không còn làm ra đĩa trứng chiên khét lẹt nữa rồi, đối với món ăn đơn giản này anh đúng là có tiến bộ hơn rất nhiều. Hâm nóng sữa, đánh trứng cho vào nồi, lật vài lần, lấy trứng ra khỏi nồi, sau đó lôi vài miếng bánh mì trong tủ lạnh ra, việc nào ra việc đó chuẩn xác liền mạch. Thế nên chưa đầy năm phút, một bữa sáng kiểu chuẩn nóng hổi đẹp mắt đã được đặt lên bàn.

Trước đây cuộc sống của Trình Dục khốn khó, bây giờ cho cháu trai ăn bánh uống sữa vào mỗi sáng đã là quy chuẩn sống cao nhất mà anh có thể nghĩ ra rồi.

Trong mười hai năm trước đây của Chu Hoành Viễn, một bữa sáng như thế này là chưa từng có.

Lý Diễm Hoa và Chu Vân Vĩ đều không phải là người biết vun vén gia đình. Hai người họ hơn nửa đêm mò về nhà, trưa trờ trưa trật mới rời giường là chuyện thường xuyên, trong ấn tượng của Chu Hoành Viễn, hầu như không có ai chuẩn bị cho nó một ly sữa nóng, chiên cho nó một quả trứng gà. Khi ấy, mỗi sáng nó đi học, thứ duy nhất có thể ăn cũng chỉ là đồ ăn thừa trên bếp, đêm qua còn thừa thì mới có cái ăn, không thừa thì cũng chỉ có thể nhịn đói.

Sau này, có rất nhiều người hỏi Chu Hoành Viễn hạnh phúc là gì, trong một chục năm ngắn ngủi đời nó, hiểu biết của Chu Hoành Viễn về hạnh phúc quá ít ỏi, có lẽ điều duy nhất mà nó nghĩ tới cũng chỉ là mỗi ngày có ba bữa cơm, ngày ngày có thể tắm nước nóng mà thôi.

Suy nghĩ của Chu Hoành Viễn phiêu đãng, bay từ cơn mưa lớn tối hôm qua bay đến ba mẹ, cuối cùng, ánh mắt nó rơi lên người chú trẻ trước mặt.

Trình Dục nhận ra được Chu Hoành Viễn đang nhìn mình chăm chú, cười cười hỏi, "Nhìn chú làm gì? Có gì trên mặt chú hả?"

Chu Hoành Viễn không ngờ đang nhìn trộm thôi mà cũng bị bắt gặp, nó hơi giật mình, ngay sau đó lắc lắc đầu, "Dạ không, không có gì."

Trình Dục nhét một miếng bánh mì vào miệng, thúc giục, "Ăn nhanh đi, ăn xong còn đi học nữa."

Chu Hoành Viễn không dám trái lời, cúi đầu, nhanh chóng ăn sạch đĩa trứng chiên và bánh mì trước mặt, sau đó uống cho hết ly sữa, đem chén và đĩa đẩy vào giữa bàn rồi đứng dậy đeo cặp sách lên.

Trình Dục vội vàng buông bánh mì trong tay xuống, anh cũng đứng lên, nói, "Để chú tiễn con."

Chu Hoành Viễn mím môi, mất tự nhiên cau mày, giống như có chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ thưa, "Dạ."

Trên đường hai người khá im ắng, đến gần cổng trường, Trình Dục tạm biệt Chu Hoành Viễn và dặn dò hết điều này đến điều kia, Chu Hoành Viễn kiên nhẫn nghe xong mới cắn cắn môi, nói, "Chú, buổi chiều chú không phải đến đâu, con tự mình về nhà được."

Trình Dục hơi nhíu mày, trong lòng có một loại cảm giác khó tả, đứa nhỏ này độc lập như vậy, anh hẳn là phải vui mừng mới đúng chứ. Nghĩ đến đây, Trình Dục lại làm ra vẻ khoa trương, treo bên môi một nụ cười không được tự nhiên lắm, nói, "Được rồi, giỏi đấy."

Sau đó, anh chăm chú dõi theo Chu Hoành Viễn đang đi vào khu phòng học. Lần này, đứa cháu trai của anh không hề ngoảnh đầu lại dù chỉ một cái.

Nhìn theo bóng lưng Chu Hoành Viễn biến mất, Trình Dục không khỏi cười khổ, Hoành Viễn bé nhỏ của anh vẫn luôn là đứa nhỏ kiên cường và độc lập nhất, sự hớ hênh tối qua có lẽ chỉ là tàn tích của quá khứ đau buồn, đương nhiên sẽ không tính.

Sự cố bất ngờ ngày hôm qua đã lưu lại trong lòng Chu Hoành Viễn một bóng ma, cho nên, sau khi đi vào khu phòng học, nó không trực tiếp vào lớp mà lại đi vòng đến trước cái gương nhà vệ sinh chỉnh trang rất lâu, chỉnh cho đến khi áo thun sạch sẽ thơm tho trên người nó không còn một chút nhăn nhúm nào, đến khi tóc sợi nào sợi nấy nằm ngay ngắn trên đầu, nó mới chịu thôi.

Nó đang muốn quay đầu, lại vô cùng không khéo gặp được Khổng Đức Tránh cũng ở ngay đó. Khổng Đức Tránh trợn tròn cả mắt, sau đó, thằng nhóc hừ hai tiếng, miệng còn không quên mỉa mai, "Người ngợm gì mà nhếch nhác, bộ cậu đi nhặt đồng nát hả?"

Chu Hoành Viễn không muốn đôi co với nó, nhưng mà trong lúc đi lướt qua lại nghe được, "Cả nhà đều đi nhặt đồng nát hết."

Tự dưng Chu Hoành Viễn cảm thấy buồn cười quá đỗi. Cả nhà nó, ngoại trừ một mình Trình Dục, cũng không thấy ai có cuộc đời vẻ vang hơn việc nhặt đồng nát, chỉ là những lời này đương nhiên không thể nói ra miệng được.

Vì môn Toán là một môn học rất quan trọng ở cấp trung học cơ sở cho nên thường sẽ được xếp vào buổi sáng. Vua Sư Tử Vàng đứng trên bục giảng vung vẩy viên phấn, miệng mồm nói năng lưu loát. Ngày hôm qua có Trình Dục giảng giải kĩ càng cho, tiết học hôm nay đối với Chu Hoành Viễn trôi qua rất là dễ dàng, trong lòng nó chỉ nghĩ, nhất định phải làm cho Vua Sư Tử Vàng phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Khổng Đức Tránh là một học sinh hoạt bát năng động, ngoại hình đẹp, người lại thông minh, khác hẳn với sự trầm lắng của Chu Hoành Viễn. Khổng Đức Tránh ở trong lớp luôn là người đầu tiên giơ tay trả lời câu hỏi, hiếm thấy nữa là nó trả lời vừa nhanh vừa chuẩn, thậm chí đối với một số kiến thức chưa từng học qua, nó cũng có thể là người đầu tiên nói ra, chính vì thế nên lúc nào cũng được các giáo viên bộ môn yêu quý.

Về điểm này, Khổng Đức Tránh rất đắc ý, càng ngày càng nhìn thấy cái loại kém cỏi như Chu Hoành Viễn không vừa mắt, nhìn Chu Hoành Viễn đang chép bài trên giấy, trong lòng thằng nhóc rất không vui, thừa dịp Chu Hoành Viễn đặt bút xuống chỗ trống, nó đem đống bút của Chu Hoành Viễn ném xuống đất cái "rầm".

Chu Hoành Viễn trong lòng vô cùng bực bội, ngồi xổm xuống dưới bàn nhặt bút, sau khi trở lại chỗ ngồi rồi nó mới giận dữ nhìn Khổng Đức Tránh, nhưng mà Khổng Đức Tránh lại chẳng có một chút áy náy nào, dạt dào đắc ý trợn trắng mắt với Chu Hoành Viễn. Ở phía trên Vua Sư Tử Vàng viết xong bài trên bảng quay đầu nhìn tụi nó, thằng nhóc lại giả bộ quay về bộ dáng suy tư ngẫm nghĩ.

Vua Sư Tử Vàng liếc mắt trừng Chu Hoành Viễn một cái, "Học xong rồi hả? Em xem các bạn khác còn có thể học được không? "

Chu Hoành Viễn bất đắc dĩ, lại phải cúi đầu ghi bài.

Vua Sư Tử Vàng tiếp tục giảng bài, Khổng Đức Tránh lại giở tiếp trò cũ, càng ngày càng quá quắt, nó ném nguyên cái hộp bút của Chu Hoành Viễn xuống đất, chiếc hộp kém chất lượng nện xuống sàn nhà phát ra tiếng "keng" thanh thúy, ngay sau đó, bút viết rơi vãi khắp nơi.

Không còn cách nào khác, Chu Hoành Viễn lại phải ngồi xổm xuống nhặt bút chì bỏ vào hộp, vừa định nhặt hộp bút lên, Khổng Đức Tránh lại quăng cây bút Chu Hoành Viễn để trên mặt bàn xuống, thế là Chu Hoành Viễn đành phải cúi xuống lại để mò, chỉ là lúc nó sắp mò được thì cây bút lại bị Khổng Đức Tránh đá một phát lăn ra xa.

Vua Sư Tử Vàng nhìn Chu Hoành Viễn cứ mò mò ở dưới bàn, tức muốn hộc máu, "Em cứ làm cái gì thế hả? Từ lúc vào học đến giờ, có giây phút nào em yên tĩnh không? Mình không học được, còn ảnh hưởng đến người khác, ba mẹ dạy em như thế nào? Em không học thì để cho người khác học với. Mỗi một hành động nhỏ của em tốn của tôi vài phút chỉ để nhắc nhở, lớp có 70 người tất cả, em đây là đang lãng phí 70 phút..."

Chu Hoành Viễn uất ức vô cùng, nó lên tiếng biện bạch, "Là bạn ấy ném bút của em xuống mà."

"Em không có!" Trong phòng học vang lên âm thanh thanh thúy sáng ngời của Khổng Đức Tránh.

Vua Sư Tử Vàng tính tình nóng nảy, chỉ vào mũi Chu Hoành Viễn, "Cô mà nhìn thấy em làm trò gì nữa thì đi ra ngoài liền cho cô."

Khuôn mặt Chu Hoành Viễn xấu hổ đến đỏ bừng, giống như một cây gậy sắt trải qua nhiều lần nung nấu, tản ra nhiệt độ nóng bỏng người.

Ngay sau đó, Khổng Đức Tránh lộ ra một nụ cười đắc ý, trong nháy mắt Vua Sư Tử Vàng quay đầu viết bảng, nó dùng mánh khoẻ cũ hất bình nước của Chu Hoành Viễn rớt xuống đất vang lên một tiếng "choang".

Vua Sư Tử Vàng quay đầu lại, một viên phấn ngay lập tức bay về phía Chu Hoành Viễn, đập một tiếng "bốp" vào giữa mi tâm của nó.

Chu Hoành Viễn không nói lời nào, cúi đầu, mãi cho đến lúc tan học, nó cũng không hề để tâm đến bình nước vỡ dưới chân hay vũng nước còn bốc hơi nóng kia nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »