Chương 7: Tay ngươi thật nóng

Mỗi ngày Đông Thanh đều sẽ đến sớm để gặp Túc Yểu, kể cả chỉ là ngồi bên cạnh nhìn nàng sao chép kinh văn cũng sẽ không ngại nhàm chán, loại thói quen này gần như là không thể thay đổi, Đông Thanh chưa bao giờ đến muộn.

Chỉ là hôm nay Túc Yểu dùng xong đồ ăn sáng, lại chép kinh văn nửa canh giờ, cũng chưa thấy Đông Thanh xuất hiện.

Nàng buông bút, hoạt động cổ tay, vừa xoa hổ khẩu vừa hỏi Thiển Lộ: "Đông Thanh còn chưa tới sao? Có xảy ra chuyện gì chậm trễ không?"

Thiển Lộ biết được Túc Yểu sẽ hỏi, đã sớm phái người đi hỏi trước đó không lâu, nàng nhẹ giọng trả lời: "Nghe Tam Tử nói là Đông Thanh thiếu gia hôm nay dậy sớm hơn mọi ngày, lại đi đến cạnh giếng giặt sạch giường đệm cùng quần áo, cũng không để người làm giúp đỡ."

"Giặt đồ sao?" Túc Yểu nghi hoặc, "Chút chuyện này giao cho người khác làm không phải là được rồi sao, sao hắn lại muốn tự mình động thủ vậy? Huống chi sáng sớm, nước giếng lạnh như vậy..."

Thiển Lộ cũng không rõ lắm, chỉ nói đúng sự thật Tam Tử giải thích cho nàng nói cho Túc Yểu nghe, "Tam Tử nói với nô tỳ, đây là biểu hiện Đông Thanh thiếu gia trưởng thành."

"Trưởng thành? Trưởng thành liền phải giặt đồ vào sáng sớm tinh mơ sao?"

"Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm đây là có chuyện gì."

Túc Yểu xua xua tay: "Thôi, chờ lát nữa ta hỏi Đông Thanh một chút là được."

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, Đông Thanh ở trung tâm đề tài đúng lúc này tới tìm Túc Yểu.

Đông Thanh vốn bởi vì giấc mộng đêm qua mà có chút thẹn với Túc Yểu -- giấc mộng kia thật là quá hoang đương, ai ngờ hắn mới vào phòng, Túc Yểu liền nhìn hắn không chớp mắt, hắn lập tức quẫn bách đến mức không dám nhìn lại nàng.

Túc Yểu để Thiển Lộ đi ra ngoài, cũng không lôi kéo Đông Thanh ngồi xuống, một mình ngồi chống má ngẩng đầu nhìn hắn: "Đông Thanh."

Đông Thanh vừa rũ mắt liền nhìn thấy ánh sáng trong mắt Túc Yểu, nắm tay của hắn dưới quần áo nắm chặt lại mới cười với nàng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tam Tử nói sáng nay ngươi một mình đến bên cạnh giếng giặt đệm giường..."

Túc Yểu nhìn ánh mắt Đông Thanh hơi lóe lên, trong lòng càng tò mò, "Sau đó hắn lại nói đây là ngươi trưởng thành, này là cái đạo lý gì vậy?"

Đông Thanh âm thầm cắn răng, hắn thật muốn cho tên Tam Tử lắm miệng này một đập!

Túc Yểu hỏi hắn phải trả lời, mà hắn lại không thể nói rõ ràng toàn bộ với Túc Yểu, đành phải nói ba phải với nàng một câu, "Về sau ngươi sẽ hiểu rõ."

Nghe được Đông Thanh nói như vậy, Túc Yểu liền biết hắn sẽ không nói cho nàng, nàng méo miệng, "Hứ, có cái gì thần bí sao, không nói thì không nói."

Túc Yểu vốn định làm mặt lạnh phát cáu với Đông Thanh, cố tình dưới đáy lòng lại nhớ Đông Thanh sáng sớm tình mơ liền chạm vào nước giếng, cũng không biết có bị cảm lạnh hay không.

Nàng duỗi tay kéo tay áo Đông Thanh đến trước mặt mình, cuộn ống tay áo lên lộ ra mu bàn tay khớp xương rõ ràng, nàng sờ sờ, "Tay ngươi thật nóng, ta còn sợ là lạnh chứ."

Tay nhỏ mềm mại không xương nắm lấy tay hắn, cảm xúc mềm mại xuyên qua hoa văn thẩm tiến vào cốt nhục, hắn đột nhiên nghĩ đến Túc Yểu ở trong mộng.

Đông Thanh hít sâu một hơi áp cảm xúc đang dâng trào xuống, giọng nói lại vẫn mang theo chút khàn khàn: "Ta không bị cảm lạnh."

Túc Yểu vẻ mặt không tin, "Vậy về sau cũng không thể động vào nước lạnh lúc sáng sớm, tự ngươi nghe một chút đi, thanh âm đều khàn rồi, nhất định là bị rót nước lạnh."

Đông Thanh bị nàng cưỡng từ đoạt lý làm cho dở khóc dở cười, hắn vươn đầu ngón tay điểm điểm cái trán của nàng: "Được, nghe ngươi."

Túc Yểu cảm thấy đầu mình trong nháy mắt nóng lên một chút, còn sợ Đông Thanh nhận ra nàng không thích hợp, vừa vặn Thiển Lộ ở ngoài cửa truyền đến một câu: "Tiểu thư, Tướng gia nói ngài đi đến thính đường."

"Đi làm gì?"

"Là..." Thiển Lộ dừng một chút nhìn Đông Thanh, "Là Tam hoàng tử đến phủ."

Vừa dứt lời, Túc Yểu cùng Đông Thanh đều ngẩn ra trong giây lát.

Tam hoàng tử Tần Hạo, là vị hôn phu trên danh nghĩa của Túc Yểu.

Nói là trên danh nghĩa là bởi vì cửa hôn sự này là năm Túc Yểu mười hai tuổi thánh thượng đề ra trên miệng trong một yến hội.

Khi đó Túc Yểu còn quá nhỏ, cửa hôn sự này liền gác đến hiện giờ.

Nhưng Túc Yểu cùng Đông Thanh đều biết...

Lúc này Tần Hạo xuất hiện là tới cửa từ hôn.

Còn bởi vì là chuyện gì, Túc Yểu không nhớ rõ lắm, tựa hồ là có liên quan đến Trương Vận Tâm.

Mà bọn họ quen biết như thế nào, sau khi Túc Yểu chết, linh hồn từng nghe hạ nhân nói qua -- Trương Vận Tâm nữ giả nam trang đi thanh lâu, gặp gỡ Tam hoàng tử Tần Hạo, hai người kết thành oan gia, đến cuối cùng thế nhưng lại thành mối lương duyên.

Phối hợp thời gian ngẫm lại, trước đó vài ngày Trình Lan đã cấm túc Trương Vận Tâm, cũng có thể là bởi vì hành vi cử chỉ của Trương Vận Tâm không được phép.

Đừng nói Trình Lan, lúc ấy Túc Yểu nghe được trong lòng liền có chút không thể hiểu nổi, tác phong của Trương Vận Tâm như vậy thực sự là lớn gan, không có chút rụt rè của nữ tử, thật không phải tính tình tốt có thể tôn sùng.

Nhưng mặc kệ như thế nào, Túc Yểu quyết định cũng sẽ không khác gì đời trước, nàng vẫn sẽ đồng ý từ hôn như cũ.

Cho dù Tần Hạo không đề cập tới, cửa hôn sự này, nàng cũng muốn lui.

Tương lai nàng phải gả cho Đông Thanh.

***

Tác giả: Túc Yểu là nữ tử cổ đại truyền thống [tuy rằng nàng cùng Đông Thanh cũng thật không minh bạch ha ha ha], khẳng định là không quen nhìn Trương Vận Tâm nữ giả nam trang đi khắp nơi [được rồi là ta thích xuyên qua tất cả đều đi thanh lâu].